Đá Cứng

Chương 4

“Anh Văn Yển!”

Đột nhiên sức đè của đối phương biến mất, Văn Yển còn đang thất thần tựa vào trên xe thở dốc —— là Tiểu Thạch từ phía sau bắt được Từ tổng, hai người lăn trên mặt đất đánh nhau vài quyền.

“Anh Văn Yển…” Tiểu Thạch bị đánh mấy cái, nhưng vẫn chặt chẽ áp chế Từ Tổng.

“Nhanh gọi người…” Ngoài dự đoán của Tiểu Thạch, Văn Yển không bỏ đi cũng không có lấy di động gọi người khác đến, mà lại bước nhanh đi đến bắt lấy Từ tổng, nắm đấm hướng thẳng đến mặt hắn ta.

“Tao… đυ., mẹ, mày!” Cuối cùng không biết ai gọi bảo vệ đến, tách ba người bọn họ ra, rồi mang Từ tổng đi. Mấy người quản lý “Ô Kim” bao quanh một người vừa bước ra. Những âm thanh ồn ào khi người nọ xuất hiện đều im bặt. Văn Yển đứng lên chỉnh lại áo sơ mi của cậu, cậu thật sự rất thích cái áo sơ mi này, tiếc là bây giờ phải vứt nó đi.

“Thích tổng…”

Văn Yển nhanh chóng thay đổi hình tượng hung hăng đánh người khi nãy mà chau mày lại, cắn lấy môi dưới, có chút đáng thương gọi lấy tên của vị kim chủ. Thích Thủ Lân đánh giá cậu từ trên xuống dưới, dường như đây là lần đầu nhìn thấy bộ dáng này của cậu, nhưng sau đó cũng im lặng không nói gì chuyển ánh mắt từ mặt của Văn Yển sang Tiểu Thạch đang che lấy mắt trái ở phía sau, cằm hơi hơi hất lên, ba bốn người quản lý bên cạnh hắn liền ba chân bố cẳng đem Tiểu Thạch mang đi.

Có người đến mà nhỏ giọng nói bên tai của Văn Yển: “Là Thích tổng phát hiện mấy cậu đánh nhau ở chỗ này, còn không nhanh cảm ơn Thích tổng đi chứ!”

Trong lòng Văn Yển có chút mềm mại. Trước mặt khách hàng, gã luôn luôn cố gắng ngụy trang là một người thông minh nhưng có chút nghịch ngợm, không biết mấy lời tục tĩu mắng tên Từ tổng khi nãy có bị nghe thấy hay không nữa. Càng đáng sợ hơn là Thích Thủ Lân cảm thấy cậu đang trong “hiệp ước” mà còn lén lút qua lại với người khác rồi muốn giải trừ hiệp ước thì chết mất. Vừa hào phóng lại không có sở thích gì quái lạ, vừa chín chắn lại vừa tốt bụng, người như vậy thật sự rất khó tìm. Trong đầu Văn Yển hiện tại đang nghĩ cách để giữ Thích Thủ Lân lại. Nhưng gã chưa kịp nói gì với Thích Thủ Lân thì hắn đã nhanh chóng bỏ đi rồi.

Trì Diễm cũng bị chút thương tổn. Nói có nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ —— bên trái lông mày của cậu bị cắt đứt, phải khâu mấy mũi. Lúc đi học chỉ dám nói là mình bị ngã mà thôi. “Ô Kim” cho cậu mấy ngàn đồng phí bồi thường, ít nhiều gì cũng có ý muốn giữ cậu lại. Cậu là trợ lý ở bên cạnh Văn Yển lâu nhất từ đó đến nay, người có thể chịu đựng được tính tình thất thường của Văn Yển đúng thật là không nhiều lắm. Trì Diễm cũng không có dự định đi làm ở nơi khác, trước khi tốt nghiệp để có một công việc phù hợp, cậu cần công việc với mức lương không tệ này, không cần phải một ngày làm nhiều công việc, không cần trình độ ưu tú hay có nguy hiểm kề cận, mà có thể tìm được công việc ổn định như vậy cho nên chuyện này cũng rõ rồi.

Cho nên Trì Diễm vẫn là “Tiểu Thạch” của “Ô Kim”, người chăm sóc trước sau cho Văn Yển .

Mạnh mẽ tiếp tục cố gắng thêm một lần nữa.

“Anh nói là, cầm cái này vứt đi!” Chiếc sơ mi được làm từ tơ tằm cao cấp nhất bị Văn Yển không chút nào thương tiếc ném trên mặt đất, đó từng là chiếc sơ mi mà cậu thích nhất, là khoản tiền rất lớn mà Trì Diễm chưa từng nghe đến. Chuyện Văn Yển bị tấn công trôi qua cũng mấy tháng rồi nhưng hiện tại nhắc đến cậu vẫn còn hận đến ngứa răng.

“Anh chẳng lẽ là thiếu thứ này sao? Chẳng phải là cái áo thôi à? Còn khâu khâu vá vá cái gì chứ!? Còn là thứ quần áo bị loại người đó chạm vào nữa chứ!?”

Trì Diễm khom lưng nhặt cái áo sơ mi kia lên, nhẹ nhàng giũ ra. Quần áo rũ xuống chạm vào rất mềm mại, nhìn như tuyết trắng vậy, vừa như là dòng nước lướt qua đôi tay, trắng trắng mềm mềm. Chỉ là còn dính tí cà phê mà thôi, nhưng dù cho cậu đã cố gắng tẩy sạch, thì cũng còn một chút vệt nhỏ giọt màu nâu nâu từ ngực trái đến gần bả vai. Dù sao cũng là sơ mi lụa, áo dùng bông làm nên không thể so sánh với áo từ tơ lụa được. Trì Diễm đương nhiên biết, chỉ là thật lòng cậu cảm thấy kỳ thật cái này cũng không to tát mấy để đem vứt, bình thường ở nhà áo dính những vệt nhỏ cậu cũng đều giặt hết cả, lần này cậu cũng nghiêm túc mà giặt như vậy.

“Em chỉ là cảm thấy cái áo này còn tốt lắm, vứt đi thì tiếc lắm…” Như đang lẩm bẩm, lại như là đang giải thích với Văn Yển.

“Vậy em cầm lấy mà mặc đi, coi như anh tặng cho em đấy.” Văn Yển đột nhiên khẽ cười một tiếng, bỡn cợt nói. “Dù sao thì cũng là người đẹp vì lụa mà, đặc biệt với những người như em đấy.”

Trì Diễm trở lại hầm gara ngồi vào xe đưa rước cho Văn Yển, cậu nương theo ánh đèn mờ mờ trên trần mà cẩn thận nghiên cứu cách để sửa lại cái áo kia. Đương nhiên không phải cho bản thân cậu mặc, nếu không thì sẽ giống như con quạ đen gầy tong teo, mơ tưởng mặc vào lông vũ của thiên nga mất.