Đá Cứng

Chương 2

Tiểu Thạch vốn không phải tên là “Tiểu Thạch”, cũng không phải họ “Thạch”. Ban đầu ở “Ô Kim”, cậu ta đã thành thật nói họ tên thật của bản thân, nhưng quản lý nhân sự nghe nhầm mới nhầm thành cậu thành họ “Thạch”. Mặc dù điều này có phần không trung thực, nhưng đối với sinh viên ngày ngày đến trường học tập mà nói làm việc ở chốn này cũng không nên để lộ quá nhiều thông tin thì sẽ tốt hơn.

“Uầy, mới chạy bộ về hả?” Bạn cùng phòng thấy cậu thay bộ vest ra rồi mặc quần áo thể thao vào, nói.

“Ừ, câu lạc bộ điền kinh hiện tại đang gặp nguy hiểm. Mà đại hội thể thao do ba trường lớn tổ chức không bao lâu nữa thì bắt đầu rồi.”

Trì Diễm thay quần áo, buổi tối cậu còn phải làm tài xế cho Văn Yển.

“Sao thế, bộ cậu muốn giành giải quán quân à?”

Bạn cùng phòng có chút giật mình, Trì Diễm cho người khác cảm giác không giống như cậu sẽ là người muốn tỏa sáng để gây chú ý với mọi người. Hạng mục chạy nước rút này về cơ bản đều bị nhóm alpha mạnh mẽ chiếm trọn, bọn họ chạy nhanh như chớp khiến cho khán giả cực kì phấn khích, thú vị hơn nhiều so với hạng mục chạy 3000 mét thong thả.

“Nếu… Có thể thì sao” Trì Diễm lẩm bẩm, sau đó lại cười nhẹ.

“Dù sao nhìn chung hạng mục này cũng không thể không có ai đăng ký được.”

“Được rồi.” bạn cùng phòng nửa tin nửa ngờ, bỗng nhiên nhớ đến việc gì.

“Thùng rác ở lầu tụi mình đầy rồi đó.”

“Aizz, được, cảm ơn.” Trì Diễm quàng khăn lông lên cổ chạy đi. Chỉ cần đem rác của tầng năm đưa xuống tầng một thì tiền công mỗi tháng sẽ là hai trăm tệ, ít nhiều gì thì cũng là tiền mà.

Trên sân thể dục của đại học A, nhiều sinh viên trẻ đang nhảy múa cổ vũ. Mọi người đều thích tập trung nhìn đội thi chạy nước rút luyện tập, mỗi lần nhóm alpha chạy như bay qua, cơ bắp căng lên, mồ hôi hòa với tin tức tố khiến cho tim người khác đập thình thịch đầy phấn khích.

“Thật là ồn muốn chết.” Chu Nguyên Lê hít một hơi la lên ở trạm canh gác, tuy vậy vẫn không át được tiếng cười nói vui vẻ ở xa xa kia.

“Hôm nay đến đây thôi, mọi người giãn cơ một chút đi.” Nhóm năm người trong câu lạc bộ điền kinh như được tha mạng, ngồi xuống tại chỗ . Chỉ có Trì Diễm một mình đứng đó, Chu Nguyên Lê dẫn cậu ra xa một chút rồi giúp cậu giãn cơ.

“Haizz… Bốn tên kia đều già đầu cả rồi, thế mà lại dựa dẫm vào em để chống đỡ cho câu lạc bộ điền kinh.” Trì Diễm ngồi ở phía trước, tay của Chu Nguyên Lê cũng không ngại cậu mồ hôi ướt đẫm mà dùng lực xoa bóp lưng giúp cậu.

“Không sao đâu ạ.” Hô hấp của Trì Diễm vì đôi tay trên lưng mà trở nên gấp gáp.

“Em thích câu lạc bộ điền kinh mà.”

Lúc mới bắt đầu cuộc sống ở đại học, cậu đã hy vọng mình có thể hòa nhập hơn với mọi người, gia nhập một câu lạc bộ nào đó, mà tốt nhất là một câu lạc bộ thể thao, cũng muốn thay đổi một chút thể trạng như cây trúc của bản thân. Nhưng mà vào câu lạc bộ bóng rổ thì chiều cao của cậu không đủ, bóng bàn thì chút kiến thức căn bản cậu cũng không có, câu lạc bộ cầu lông thì chật ních người đăng ký… Cuối cùng thì lúc câu lạc bộ điền kinh tuyên truyền thì cậu bị một sinh viên nữ tóc ngắn kéo lại.

“Chào cậu! Cậu muốn tìm hiểu chút về câu lạc bộ điền kinh hay không!?”

Đó chính là Chu Nguyên Lê, lúc ấy Chu Nguyên Lê cũng đã là một trong ba thành viên chủ lực của câu lạc bộ điền kinh. Mỗi lần nhắc đến con trai chạy 3000 mét hay con gái chạy 1000 mét, thanh niên hiện nay được nuông chiều từ bé đều lui bước, đối với 1000 mét hay 800 mét đều căm thù đến tận xương tuỷ, sao có thể đi chạy điền kinh chứ? Nhưng mà cậu nam sinh gầy như cây trúc này vẫn ở lại và im lặng nghe nàng tuyên truyền về lịch sử của câu lạc bộ điền kinh, và về những chiến thắng vinh dự.

“Có phải hiện tại không có ai gia nhập câu lạc bộ điền kinh phải không ạ?” Nam sinh này đột nhiên hỏi cô, cho dù nàng có nhiệt tình nhưng đây chính là sự thật —— câu lạc bộ chạy nước rút thì tốt rồi, nhưng câu lạc bộ điền kinh xác thật là đang lúc suy tàn.

“Đúng vậy.” Chu Nguyên Lê cúi đầu nghịch mấy tờ đơn tuyển hội viên còn sót lại, nói.

“Có lẽ có một ngày câu lạc bộ điền kinh sẽ vì không đủ chỉ tiêu nhân lực mà mà giải tán cũng không chừng… Nhưng không phải là hiện tại! Cho nên chúng tôi sẽ cố gắng gắn bó với câu lạc bộ thật tốt, mỗi một thành viên đều rất quan trọng, nếu thành tích cũng không xuất sắc cũng không sao cả…”

“Chị thật sự rất thích câu lạc bộ điền kinh.” Đây không phải là một hỏi câu mà là một câu khẳng định.

“Đúng vậy!” Chu Nguyên Lê nhìn nam sinh vừa gầy vừa không cao trước mặt này, đối phương cũng nghiêm túc mà nhìn cô.

“Em muốn tham gia.”

…..

“Chúng ta đi ăn cơm thôi nào!” Chu Nguyên Lê gọi cậu.