Anh Tần cưng chiều Kỳ Duyên thật đấy, tạo cơ hội cho cô ấy không sót lần nào!
Nhất Nguyên là thật!”
Kỳ Duyên tỏ ra rất hài lòng. “Tiểu đệ” này đúng là biết điều, 500 tệ kia bỏ ra không uổng!
Chu Khanh Khanh thì miễn cưỡng nở nụ cười. Cách Tần Dật gọi Kỳ Duyên thân thiết bao nhiêu thì lại lịch sự, khách sáo với cô ta bấy nhiêu. Chỉ cần nghe qua cũng đủ hiểu rằng quan hệ giữa anh và Kỳ Duyên thân thiết, còn với cô ta thì chẳng có mấy thiện cảm. Với sức hút của Tần Dật, điều này rõ ràng không phải tin tốt cho Chu Khanh Khanh.
Cô ta lập tức tỏ vẻ khiêm nhường: “Được cùng anh Tần tham gia chương trình này là duyên. Anh cứ gọi tôi là Khanh Khanh, không cần khách sáo như vậy đâu.”
Nhưng bản chất của Tần Dật chưa bao giờ là kiểu người phong độ. Ngoại trừ những gì anh thích, với người khác, anh luôn cư xử theo phong cách “mỏ hỗn, hành động tùy hứng”.
Vì vậy, anh đáp thẳng: “Đừng gọi tôi là anh, tôi còn trẻ hơn cô đấy. Với lại, đừng nói chuyện duyên phận với tôi. Duyên phận của tôi đã có người khác rồi.”
Bình luận lại bùng nổ: “Anh Tần thiếu chút nữa gọi luôn tên Kỳ Duyên, mà đối với người khác thì phũ như vậy! Sợ bà xã ghen à?
Fan CP hạnh phúc quá, chủ động phát đường luôn rồi!
Sao Tần Dật lại thô lỗ thế nhỉ? Khanh Khanh có làm gì hắn đâu! Làm đỉnh lưu thì ghê gớm lắm à? Ai lại thích nổi kiểu người này?
Người thích Tần Dật ư? Thanh niên vừa tốt nghiệp, sở hữu biệt thự, ngoại hình chín điểm, tính thẳng thắn, lời nói khó nghe nhưng thật lòng. Còn fan của Chu Khanh Khanh? Chắc toàn mấy chị gái trang điểm nhạt nhòa nhỉ?”
Màn tranh cãi giữa fan của Tần Dật và Chu Khanh Khanh lập tức leo thang.
Chu Khanh Khanh cố giữ nụ cười, nhưng gương mặt dần hiện rõ sự khó chịu. Cô ta cảm thấy vô cùng ấm ức. Từ ngày sống lại đến nay, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải ai dám nói chuyện thiếu tôn trọng với mình như thế này.
Quả nhiên, những kẻ thân thiết với Kỳ Duyên đều chẳng phải người tốt!
Chu Khanh Khanh âm thầm ghi hận tất cả lên đầu Kỳ Duyên và tự nhủ: “Ngày mai nhất định phải đánh bại cô ta, để tất cả mọi người biết Kỳ Duyên căn bản không thể so với mình.”
Nhưng ngoài mặt, cô ta vẫn tỏ vẻ thất vọng, cúi nhẹ đầu nói: “Xin lỗi, là tôi nghĩ nhiều rồi. Tôi còn tưởng có thể trở thành bạn của anh.”
Tần Dật lạnh nhạt trả lời: “Tôi rất cẩn thận trong việc kết bạn. Không phải ai cũng có thể lọt vào mắt tôi.”
Fan trên mạng lại được dịp bùng nổ: “Lúc Kỳ Duyên gọi anh là Tiểu Tần, đâu thấy anh nói vậy nhỉ?”
Cố An Dã không nhịn được nữa, cau mày quở trách: “Tần Dật, cậu đừng quá đáng. Khanh Khanh đang nói chuyện đàng hoàng với cậu, sao cậu lại vô lý như thế?”
Tần Dật liếc nhìn Cố An Dã như thể đang nhìn một kẻ ngốc, trong lòng nghĩ: “Không cần phải vứt hết IQ và EQ chỉ vì làm diễn viên đâu, ngu quá thể!”
Mặc dù cả hai đều hoạt động trong giới giải trí, nhưng một người là idol, một người là diễn viên, cơ bản không cùng một thế giới.
Tần Dật chẳng sợ đắc tội với Cố An Dã. Anh vốn xem việc bước chân vào giới giải trí như một cuộc chơi, khi chán rồi sẽ quay về kế thừa tập đoàn Tần thị. Đắc tội với một Ảnh đế chẳng có gì to tát. Nếu cần, anh muốn khiến mười Ảnh đế bị cấm sóng cũng không thành vấn đề.