Nhưng Kỳ Duyên không hề bối rối, cũng chẳng đi theo kịch bản của đối phương.
“Cô tin thì có ích gì? Fan của cô không tin, cư dân mạng cũng không tin.” Cô khẽ cười, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường: “Vậy chúng ta so tài đi! Cô chọn một trong số những vai diễn của mình, chúng ta so diễn xuất. Cô dám không?”
Sắc mặt Chu Khanh Khanh thoáng lạnh lùng, nhưng ngay sau đó lại dịu dàng như mùa xuân.
Nếu Kỳ Duyên đã muốn tự chuốc lấy thất bại, cô ta tội gì không đồng ý?
“Tôi vốn không muốn tranh chấp với cô. Nhưng nếu cô đã nói đến nước này, từ chối lại thành ra tôi sợ hãi.” Chu Khanh Khanh thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vì những người tin tưởng tôi, vì các đạo diễn đã chọn tôi, tôi sẽ cùng cô so tài.”
Kỳ Duyên bật cười. Cô biết rằng cuối cùng, chiến thắng mới là thứ minh chứng tóit nhất.
Cố An Dã chợt bừng tỉnh, tránh ánh mắt đầy ẩn ý của Kỳ Duyên, có chút ngượng ngùng nói: “Khanh Khanh, anh tin em.”
Chu Khanh Khanh đáp lại một cách khách sáo: “Cảm ơn.” Nhưng trong lòng cô ta không vui chút nào. Phản ứng vừa rồi của Cố An Dã đã khiến cô ta thất vọng.
Bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm của Tần Dật vẫn dán chặt vào Kỳ Duyên. Trong ánh mắt ấy ánh lên những gợn sóng nhỏ, dịu dàng như gió lướt qua mặt hồ. Anh tin chắc rằng nếu cô nhà trang (biệt danh của Kỳ Duyên) đã dám thách đấu thì nhất định phải nắm chắc phần thắng. Ở bên cô, mọi chuyện dường như không bao giờ nhàm chán.
Khi nhận được yêu cầu từ phía Tống thị về việc đóng cửa phát sóng trực tiếp, Đạo diễn Vương đã cố ý xuất hiện, nhưng vẫn chậm một bước. Thông tin nóng sốt, Kỳ Duyên lại một lần nữa làm nổ tung mạng xã hội.
Cô còn đùa với Chu Khanh Khanh rằng hai người sẽ thi diễn xuất. Ngay lập tức, hashtag #TiểuHoaĐốiĐầuHồLyGiàAiThắng# nhanh chóng leo lên top 7 của bảng tìm kiếm.
Tin tốt: “Điền Viên Mục Ca liên tục lên hot search, chứng tỏ chương trình đã thật sự nổi tiếng.”
Tin xấu: “Các tập đoàn tài chính lớn lại hợp lực gây sức ép, yêu cầu Đạo diễn Vương loại bỏ Kỳ Duyên khỏi chương trình.”
Dù vậy, Đạo diễn Vương vẫn kiên trì chống đỡ, không ngừng phát sóng cũng không có ý sa thải Kỳ Duyên. Ông còn thầm cảm ơn sự hỗ trợ to lớn từ Tần thị.
Sau khi tập hợp đủ các khách mời khác, ngoài Tần Dật và Kỳ Duyên, người đã dùng món “gà xé tay” của mình để vượt qua thử thách nấu ăn, những khách mời còn lại chỉ làm qua loa, chọn bừa vài món gọi là “mỹ thực”.
Vì không có giám khảo chuyên môn, Đạo diễn Vương mời bừa mười người qua đường nếm thử và chấm điểm. Cuối cùng, món gà xé chanh của Kỳ Duyên giành giải quán quân, còn món cay nồng của Tần Dật đứng thứ hai. Hoạt động ẩm thực kết thúc trong không khí vui vẻ.
Kết quả này cũng đủ để chứng minh tay nghề nấu nướng của Kỳ Duyên và Tần Dật không phải dạng vừa.
Sau khi trở về làng Hạnh Phúc, các khách mời lần lượt ra về, còn Kỳ Duyên và Tần Dật ngồi lại chia tiền.
Giá thu mua gà thả vườn là 120 tệ mỗi con. Họ bán được 20 con, sau khi bỏ đi phần lông và nội tạng, mỗi con nặng khoảng 5-6 cân, con to nhất lên đến 7-8 cân.
Ngoài ra, họ còn mượn dân làng các loại gia vị như hành, tỏi, gừng và chanh, nên phải trừ thêm khoản tiền mua gia vị. Tổng cộng hai người kiếm được 1006 tệ từ việc bán gà và 260 tệ từ phần thưởng của cuộc thi ẩm thực. Sau khi chia đôi và trừ chi phí, mỗi người nhận được 500 tệ.