“Chị, sao chị lại có thể nói như thế về ba mẹ?” Tống Minh Châu mở to mắt ngạc nhiên, gần như muốn hỏi thẳng rằng Kỳ Duyên có bị điên không. Nếu không, tại sao cô lại nói ra những lời này?
“Kỳ Duyên, đừng nói linh tinh! Minh Châu là ba mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.” Tống Minh Duệ nhíu mày, giọng đầy bất bình. Dù hắn fa có thể bỏ qua mọi chuyện, nhưng không bao giờ hắn ta chấp nhận ai nói xấu về ba mẹ, những người cùng chung huyết thống với hắn ta và Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên bật cười khinh khỉnh. Cô còn lạ gì thân thế của Tống Minh Châu? Trong tiểu thuyết, Minh Châu vốn là con gái thứ ba của nhà họ Lưu, nơi trọng nam khinh nữ. Cô ta bị bán đi với giá mười vạn tệ khi mới sáu tuổi.
Sau này, khi câu chuyện về thân phận giả của Minh Châu bùng nổ trên mạng, nhà họ Lưu đã nhận ra cô ta chính là đứa con gái thứ ba mà họ từng bán. Thế là họ kéo cả nhà đến tìm cô ta, tạo ra một màn kịch bi hài, không thiếu những pha “vả mặt” ngược đời.
Kỳ Duyên nhếch môi, giọng chắc nịch: “Nuôi hay mua bán, cảnh sát sẽ điều tra rõ thôi.”
Kỳ Duyên điên rồi sao? Ngay cả cha mẹ ruột mà cũng dám tố cáo?
Ơn cha mẹ lớn hơn trời, dù Tống gia có mua Minh Châu thì cũng không nên nói ra ở nơi công cộng thế này.
Ủng hộ Kỳ Duyên! Không có mua bán thì sẽ không có tổn thương. Kẻ buôn người và người mua đều đáng phải nhận án tử hình!
“Chị, dù chị có ghét em đến thế nào cũng không nên xúc phạm ba mẹ...” Tống Minh Châu rưng rưng nói, nhưng chưa kịp dứt lời, Kỳ Duyên đã cắt ngang: “Đừng có gọi tôi là chị! Cô biết rõ mình lớn hơn tôi hai tuổi cơ mà.”
Tần Dật không nhịn được bật cười. Bắt gặp ánh mắt sắc bén của Kỳ Duyên, anh lập tức làm dấu khóa miệng, không dám nói thêm gì.
“Xin lỗi Kỳ Duyên, em không biết mình lớn tuổi hơn chị. Em cứ tưởng...” Tống Minh Châu cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn thoáng lạnh lẽo.
Kỳ Duyên khẽ gật đầu, vẻ hờ hững: “Ừ, cô nói sao thì cứ vậy đi.”
Cuối cùng Tống Minh Châu không thể kìm nén được nữa, nước mắt tuôn trào. Cô ta ôm mặt chạy ra khỏi đám đông, như thể không thể chịu nổi nỗi nhục nhã này thêm giây nào.
Tống Minh Duệ siết chặt nắm đấm, nhìn cô em gái ngày càng xa rời mình mà lòng ngập tràn thất vọng. Hắn ta vội đuổi theo Minh Châu.
Kỳ Duyên trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Đồ ngu!”
Chu Khanh Khanh lúc này khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn về phía Kỳ Duyên: “Giữa chúng ta có hiểu lầm gì sao? Kỳ Duyên, tôi chưa từng giành vai diễn của cô. Những nhân vật tôi đóng đều là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân mới đạt được.”
Đây là câu nói buồn cười thứ hai mà Kỳ Duyên nghe hôm nay. Câu đầu tiên là của Tống Minh Châu vừa nói: “Tôi chưa bao giờ muốn tranh giành gì với cô.”
Kỳ Duyên không thể hiểu nổi. Trông cô giống một kẻ ngốc lắm sao?
Nhưng trớ trêu thay, Cố An Dã lại tin lời Chu Khanh Khanh. Anh ta xót xa như thể cô ta bị oan uổng, lập tức quay sang nhìn Kỳ Duyên với vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Bình hoa thì phải biết ý thức mình là bình hoa, đừng tưởng có khuôn mặt đẹp là muốn đóng vai gì cũng được. Diễn xuất mới là cốt lõi của diễn viên. Cô nói những vai đó thuộc về mình? Cô xứng sao?”
Kỳ Duyên bật cười, cười thật sự.
Cô bất ngờ tiến sát lại gần Cố An Dã, đến khi chỉ còn cách anh ta khoảng nửa đốt ngón tay, như thể chuẩn bị chạm vào.
Tần Dật đứng bên siết chặt tay, không rõ vì sao lại có thôi thúc muốn kéo cô ra khỏi đó.
Chu Khanh Khanh cắn môi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cố An Dã vốn là người cô ta nhắm đến.