Nữ Phụ Pháo Hôi Nổi Điên, Xin Các Vai Chính Mau Chạy

Chương 38

Thế là cô lập tức từ chối, giọng đầy vẻ chế giễu: “Nói chuyện đàng hoàng chút đi. Nếu rảnh quá thì sang bên kia mà nghịch bùn! Tôi mà dạy anh, chắc tôi xây xong ba cái bếp mất rồi.”

Bình luận lại nổ tung: "Cô ấy đúng là không hiểu phong tình mà!Đỉnh thật, phá tan mọi cơ hội tán tỉnh."

Tần Dật chỉ biết bật cười. Hiếm lắm mới có người thẳng thắn ghét bỏ anh như thế này. Thôi kệ, cũng chẳng sao cả.

Tần Dật thực sự đi nghịch bùn. Anh tỉ mỉ nặn một bức tượng nhỏ hình Kỳ Duyên, sau đó là một tượng nhỏ của chính mình. Rồi anh còn nặn một căn nhà ngói, một căn nhà tranh và cả căn bếp nữa.

Khán giả lại náo loạn: Anh ấy bị mắng vẫn nghe lời đi nghịch bùn, lại còn nặn tượng Kỳ Duyên nữa! Fan của Tần Dật, hãy chấp nhận đi, anh nhà các bạn yêu cô ấy mất rồi.

Cả hai người tiếp tục công việc của mình, không khí giữa họ trở nên hài hòa hơn. Hai nhan sắc đỉnh cao của làng giải trí khi xuất hiện chung khung hình, càng khiến cảnh quay thêm phần xứng đôi vừa lứa.

Ngay cả phần bình luận, vốn luôn ồn ào, cũng tạm thời yên tĩnh. Chỉ thỉnh thoảng lại có vài người đùa: "Chà, mở rộng tầm mắt thật!"

Đúng lúc này, Tống Minh Duệ xuất hiện, tay cầm theo một hộp cơm.

Nhìn thấy Kỳ Duyên đang bận rộn với bùn đất, hắn ta không khỏi cau mày. Dù vậy, hắn fa vẫn nở nụ cười cứng nhắc, cố gắng giữ vẻ lịch sự: “Kỳ Duyên, đừng bày bẩn nữa. Anh nghe nói em bán hết nấm để trả nợ, nên đoán chắc trưa nay em không có cơm ăn. Thế là anh đã nhờ tổ chương trình đổi cho chút đồ ăn...”

Kỳ Duyên vừa nghe giọng hắn ta đã quay đầu lại, vẻ mặt chẳng buồn che giấu sự khó chịu.

Tên này chẳng phải là kiểu nam chính trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, luôn xem thường em gái ruột để chạy theo cô em gái nuôi sao? Đến lúc hai cô em gái bị bắt cóc, hắn ta còn sẵn sàng bỏ rơi em ruột? Hôm nay lại định diễn trò gì nữa đây?

Nhưng cho dù là kiểu nào, Kỳ Duyên cũng chẳng có hứng thú nhập vai cùng Tống Minh Duệ.

Cái tên phiền phức chớt tiệt này, sao không đi kiếm em gái nuôi của hắn mà chơi đùa mà lẽo đẽo theo cô suốt.

Kỳ Duyên đứng đó, tay dính đầy đất đỏ, chỉ thẳng vào trán Tống Minh Duệ, giọng đầy gay gắt: “Tống đại thiếu gia, tôi nghĩ mình đã nói đủ rõ rồi. Tôi ghét anh, ghét đến mức chỉ muốn đập anh ra trò. Nếu không làm thế thì cảm thấy có lỗi với bản thân mình. Tôi không biết anh đang làm màu trước máy quay, hay lương tâm trỗi dậy, hoặc đơn giản chỉ muốn tự thỏa mãn lòng mình. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất.”