Nữ Phụ Pháo Hôi Nổi Điên, Xin Các Vai Chính Mau Chạy

Chương 27

Kỳ Duyên xấu hổ sờ mũi, lẩm bẩm: “Gào cái gì mà gào, đi thì đi chứ gì.”

Tần Dật không biết vì sao, nhưng chỉ cần nhìn Kỳ Duyên là anh lại cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt. Ánh mắt đào hoa kia vì thế cứ dán chặt vào cô.

Fan CP: "Ánh mắt này quá đặc biệt rồi! Tần Dật đối với Kỳ Duyên quả thực rất đặc biệt, tình ý quá rõ ràng!"

"Các bạn hãy nhanh chóng gia nhập nhóm fan CP của chúng tôi trên Weibo nhé [Liên tiếp chiêu mộ fan]!"

Fan cứng của Tần Dật:

"Đừng ảo tưởng! Cách anh ấy gọi "cô nhà tranh" rõ ràng chỉ là trêu chọc Kỳ Duyên mà thôi. Còn ánh mắt đó, ha ha, anh Tần nhà chúng tôi nhìn con chó còn tình cảm hơn nhiều!"

Bình luận nhảy liên tục, fan CP và fan cứng lại tiếp tục cãi nhau, khiến màn hình giật liên hồi.

Nửa giờ sau, một nhóm khách mời cùng mười mấy dân làng tiến vào rừng núi.

Sau cơn mưa, không khí trong rừng ẩm ướt, mùi hoa dại và cỏ xanh thoang thoảng theo từng cơn gió nhẹ lướt qua gương mặt, mang đến cảm giác thư thái.

Không khí trong đoạn phát sóng này khiến các khán giả trên mạng cũng trở nên yên lặng, theo dõi màn hình và tận hưởng vẻ đẹp đỉnh cao của thiên nhiên.

Vào sâu trong rừng, nhóm dân làng quyết định chia đội. Tám khách mời được chia thành bốn nhóm, đi cùng người dân địa phương để tìm nấm.

Theo đúng "luật vai chính", các cặp nam nữ chính của chương trình tự động thành đội. Vì vậy, Kỳ Duyên và Tần Dật đành phải trở thành đồng đội bất đắc dĩ.

Vừa mới tách nhóm chưa đầy 30 mét, tiếng reo mừng đã vang lên.

Hà Tiểu Chanh: “A! Hình như em tìm được một ổ nấm rồi!”

Chu Khanh Khanh: “Anh ơi, loại nấm này có ăn được không?”

Tống Minh Châu: “Nhìn xem! Tôi cũng tìm được nấm rồi này!”

Trong khi đó, Kỳ Duyên chỉ đứng ngẩn ra: "Trời ơi! Ghét nhất là cái hào quang nữ chính!"

Đi loanh quanh trong rừng hơn nửa tiếng, Kỳ Duyên soi kỹ đến mức dường như mọi ngóc ngách trên mặt đất đều nhìn thấy, vậy mà cô vẫn không tìm thấy một cái nấm nào.

Điều duy nhất khiến Kỳ Duyên cảm thấy được an ủi là Tần Dật cũng chẳng tìm được gì. Hai người cùng nhau xách giỏ rỗng, chỉ hứng được vài cơn gió núi.

Sau một lúc lâu, lưng Kỳ Duyên bắt đầu ê ẩm. Cô không nhịn được nữa, bèn quay sang hỏi anh Lý một người dân địa phương cũng chẳng thu hoạch được gì:

“Anh Lý, ngọn núi này có thực sự có nấm không vậy? Theo lý thuyết, chỉ cần có chuột thì mèo mù cũng phải vớ được con chuột chết. Nhưng tụi mình chẳng tìm thấy cái nấm nào, có khi nào… thật ra chẳng có nấm đâu?”