Nữ Phụ Pháo Hôi Nổi Điên, Xin Các Vai Chính Mau Chạy

Chương 19

Từ khi Kỳ Duyên ra đời, ba mẹ bắt đầu bỏ rơi hắn ta, dành hết tình yêu cho em gái. Hắn ta cảm thấy Kỳ Duyên đã cướp đi tất cả những gì đáng lẽ thuộc về mình.

Chính sự ghen ghét ấy đã khiến hắn ta tìm cách bỏ rơi Kỳ Duyên. Ngày hôm đó, hắn ta dụ dỗ cô ra ngoài, bỏ mặc cô một mình giữa chợ và tận mắt chứng kiến cô bị bắt cóc.

Dù nghe cô van xin được đi tìm anh, Tống Minh Duệ vẫn trốn trong góc, thầm nhủ: Cứ để cô biến mất mãi mãi.

Nhưng sau đó, hắn ta bắt đầu hối hận. Nỗi dằn vặt khiến hắn ta mất ngủ, không ăn uống, khóc lóc ngày đêm.

Ba mẹ, để xoa dịu nỗi đau của mình, đã mang về một cô bé khác và đặt tên là Minh Châu. Từ đó, Tống Minh Châu trở thành tất cả đối với hắn ta. Hắn ta đã đổ dồn mọi áy náy, mọi yêu thương vào Minh Châu, coi cô ta như báu vật không thể đánh mất.

Hắn ta đã tự lừa dối bản thân rằng mình không làm gì sai. Hắn ta tự tẩy não, cho rằng Kỳ Duyên là kẻ xấu, không đáng được yêu thương.

Nhưng hôm nay, khi Kỳ Duyên nói ra tất cả, khi ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn vào hắn ta với sự phán xét, Tống Minh Duệ bỗng nhận ra: Kẻ đáng khinh nhất chính là mình.

Tống Minh Châu đứng đó, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Ngay từ khi được đưa về nhà họ Tống, cô ta đã biết mình không phải con gái ruột của họ. Cảm giác thấp thỏm và bất an luôn ám ảnh cô ta, vì cô ta biết rằng chỉ cần Kỳ Duyên trở về, vị trí của cô ta sẽ bị đe dọa.

Để bảo vệ cuộc sống xa hoa của mình, Tống Minh Châu đã không tiếc dùng mọi thủ đoạn để khiến gia đình Tống ghét bỏ Kỳ Duyên. Thậm chí, cô ta còn dùng khổ nhục kế làm tổn thương bản thân, chỉ để đuổi Kỳ Duyên ra khỏi nhà.

Nhưng cô ta không bao giờ ngờ rằng Kỳ Duyên lại tham gia chương trình Điền Viên Mục Ca. Và càng không ngờ rằng, Kỳ Duyên sẽ phơi bày mọi chuyện ngay trên sóng truyền hình.

“Anh... Em thật sự không biết chị ấy oán hận chúng ta đến vậy...” Tống Minh Châu yếu ớt nói, tủi thân như thể chờ anh trai mình bênh vực như mọi khi.

Nhưng đáp lại cô ta chỉ là ánh mắt tăm tối của Tống Minh Duệ, ánh mắt khiến cô ta cảm thấy bất an sâu sắc.

Khi Tống Minh Duệ khẽ lẩm bẩm hai chữ “Minh Châu” với vẻ bối rối, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu cô ta chợt đứt phựt. Sự hận thù bùng cháy trong lòng cô ta như ngọn lửa không thể dập tắt.