Đạo diễn Vương đứng đó, không biết nên nói gì, chỉ đành thở dài bất lực: “Được rồi, hôm nay phá lệ cho cô lần này. Nhưng ngày mai không được thế nữa đâu. Nhớ nhé, cô chọn rồi thì đừng hối hận nếu thấy đồ ăn không ra gì.”
Thực ra, trong lòng ông cũng lo lắng. Tối qua Kỳ Duyên uống quá nhiều mà chẳng ăn được gì. Nhìn cô có vẻ ổn, nhưng ông sợ nếu tình trạng kéo dài, sức khỏe cô sẽ gặp vấn đề.
Kỳ Duyên cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc: “Sao có thể hối hận được chứ? Hồi nhỏ tôi đã từng sống trong chuồng heo tám năm liền, còn phải tranh ăn với chó nữa cơ. Mấy thứ này có là gì đâu, chẳng đến mức phải đi giành đồ ăn với chó lần nữa.”
Nụ cười của Kỳ Duyên khiến tất cả nhân viên chương trình ngẩn ngơ. Cô vốn đã xinh đẹp đến mức khó tin, từng đường nét trên khuôn mặt tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế do thượng đế tạc nên. Khi cô cười, khóe mắt hơi cong lên, gương mặt sắc sảo bỗng dịu lại, để lộ vẻ đáng yêu hiếm thấy, khiến ai cũng không thể rời mắt.
Phần bình luận của khán giả như bùng nổ.
Khán giả: “Cô ấy không phải kiểu đáng yêu, không phải ngọt ngào, cũng chẳng phải ngự tỷ. Vậy mà tôi lại phát điên vì cô ấy!”
Khán giả: “Hôn tôi đi, Kỳ Duyên! (nhảy múa) (chạy bộ) (leo mái nhà) (vòng eo dẻo dai)”
Khán giả: “Trước đây tôi từng tự ti không dám nói chuyện với con trai. Nhưng giờ thì không cần nữa, vì tôi không thích con trai nữa rồi!”
Khán giả: “Kịch bản cuộc đời tôi: Chồng cũ và tiểu tam hợp lực cướp con và tài sản của tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để kết thúc cuộc đời, nhưng nhờ Kỳ Duyên, tôi quyết định sống tiếp và báo thù!”
Cuối cùng, Đạo diễn Vương cũng tỉnh khỏi cơn mê và ngập ngừng hỏi: “Sống trong chuồng heo, tranh ăn với chó? Cô đang nói đóng phim à?”
Dù hiểu rằng cô không ám chỉ chuyện đóng phim, ông vẫn cố ý hỏi như vậy, hy vọng cô có thể tiếp tục câu chuyện. Với kinh nghiệm chín năm làm đạo diễn, ông biết ngay câu chuyện này sẽ gây sốt.
Kỳ Duyên nhìn ông, trong lòng thầm khen ngợi đạo diễn khéo léo, nhưng trên mặt lại để lộ vẻ mệt mỏi xen lẫn chút tự giễu.
“Thật ra cũng chẳng có gì bí mật cả.” Cô bắt đầu kể, giọng nhẹ như gió thoảng. “Năm tôi năm tuổi, anh trai đưa tôi đi chơi rồi bỏ rơi tôi trong một trung tâm thương mại xa lạ. Sau đó, tôi bị bọn buôn người bắt cóc và bán vào một ngôi làng hẻo lánh.”
Cô dừng lại, hàng mi dài rung nhẹ, đôi mắt thoáng hiện nét yếu đuối, như thể nhớ lại một ký ức không mấy vui vẻ.