Mặt trời chói lọi lơ lửng ở trên bầu trời xanh thẳm, khiến mặt đất trở nên nóng bức khô nứt, ngay cả cỏ dại ngoan cường cũng bị phơi đến héo xuống.
Một đám thú nhân tụ thành một đám, bọn họ ai cũng trẻ tuổi cường tráng, bên hông vắt một miếng da thú, toàn thân trên dưới đều tràn đàn sức lực.
“Là giống cái nào đấu võ chọn giống đực vậy? Nhiều người quá.” thú Sói vừa lại đây thì tò mò nhìn xung quanh bên trong.
“Cậu mà lại không biết? Là giống cái đẹp nhất ở Tụ Thú Thành, Lilith đó!”
Thú Sói nháy mắt kích động, nhưng đợi khi nhìn thấy thú nhân dự thi trên đài thì ánh sáng màu trắng trên người tức khắc sụp xuống.
Vậy mà là bậc nhất đại hoàn mỹ, xem ra không có thú khí bậc hai thì không có khả năng giành thắng lợi.
Đột nhiên hắn ta nhìn thấy gì đó mà ánh mắt sáng lên, hô lớn:
“Này! Carl!”
Chỉ thấy một con sói hình thể cao lớn thản nhiên đi qua, nghe thấy người gọi thì ánh mắt nhàn nhạt mà liếc qua một cái.
Da lông nó đẫy đà ánh sáng, màu lông là màu xám bạc hiếm thấy, bừa bãi, lạnh lùng, khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.
“Carl, cậu có thể thử xem!” Thú nhân nói, sau đó giới thiệu về Lilith một phen.
“Phi!”
Sói bạc khinh thường mà dùng cái mũi phun một hơi, sau đó đi phía trước.
“Thế mà có người lại chướng mắt Lilith, rốt cuộc cậu muốn dạng giống cái gì?”
Sói bạc nện bước đi mất, chỉ là ánh mắt hơi động.
Dạng giống cái gì? Hắn cũng không biết.
Nhưng mà hắn có một chút xác minh, nhân duyên của hắn, không chấp nhận được người thứ ba, tư, năm, sáu….
Nghĩ, trong mắt sói bạc toát ra một tia chế giễu.
Giống cái ít ỏi mà tôn quý, sao có thể cam tâm tình nguyện chỉ có một giống đực? Ngay cả thành chủ cũng không dám yêu cầu điều vô lý này với đối với trống mái của mình.
Carl lại như thường mà đi vào rừng rậm để tìm kiếm con mồi, nhưng đột nhiên ngửi được cái gì, lỗ tai nhạy bén mà dựng lên.
Kỳ lạ, trong rừng rậm sao lại có mùi của giống cái?
Trái tim hắn đột nhiên nhảy dựng, không nghĩ nhiều mà lập tức đi tìm kiếm.
-------------------------------------
Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!!!
Tần Trăn Trăn ở trong lòng điên cuồng kêu cứu, nhưng hít thở lại dồn dập không thể phát ra âm thanh gì.
Ở phía sau cô, là một con hổ đuổi theo cô không buông.
Trời biết cô chỉ là ra công viên luyện múa mà thôi, ai đến nói cho cô biết vì sao công viên lại có hổ?
Con hổ này dường như có hơi tuổi già suy yếu, mới cho cô có cơ hội chạy trốn, nhưng cơ hội này hiển nhiên đang một chút trôi đi.
Khoảng cách một người một hổ đang nhanh chóng kéo gần, ngay sau đó con hổ thả người mà nhào về phía cô.
Phanh!
Nói trùng hợp cũng trùng hợp, Tần Trăn Trăn ngã xuống đất, may mắn tránh được cái nhào đến của nó.
Quay đầu lại, chỉ thấy miệng hổ từ trên trời giáng xuống.
Trong lòng Tần Trăn Trăn chợt căng thẳng, theo bản năng mà phát ra một tiếng thét chói tai đầy tuyệt vọng.
“A!”