Phượng Nghi

Chương 4

Người ta vào cung rồi, lại thẳng thừng nói không muốn làm phi tần của Hoàng thượng, hoàn toàn không hiểu lòng người hiểm ác, cái tính không mưu mẹo này sớm muộn gì cũng chết thảm.“Ngươi quả thực không hợp để ở lại hoàng cung.”

Lúc nói câu này, Bùi Tuấn đã đứng dậy, ánh mắt thản nhiên lướt qua chiếc hộp đựng thức ăn đã cũ nhưng được lau sạch sẽ, giọng nói lạnh lùng.

“Ta cứu ngươi, ngươi làm cho ta một ít điểm tâm, chúng ta coi như hòa, sau này không cần gặp lại nữa.”

Niềm vui nhỏ nhặt trong lòng Phượng Ninh lập tức tan biến.

“À…”

Nàng thậm chí không dám hỏi tại sao, chỉ khe khẽ "à" một tiếng, đầy chua xót.

Nhưng nghĩ lại những lời hắn vừa nói, nàng lập tức hiểu được lý do tại sao hắn nói vậy.

Cô nương nhỏ đáng thương, đôi tay kéo chặt tay áo, nước mắt như muốn rơi mà không dám rơi, cắn môi không biết phải nói gì.

Bùi Tuấn không thích kẻ yếu nhưng chẳng ai sinh ra đã mạnh mẽ, phải học cách tự lập tự cường. Tiên đế đã để lại một triều đình ngập tràn nạn hoạn quan, binh đao không dứt, bỏ lại một mớ hỗn độn trong ngoài. Hắn vào cung khi chỉ mới mười bảy tuổi, một mình đến kinh thành, bị cuốn vào vòng xoáy ở đây, trên thì Thái hậu chèn ép, dưới thì Nội các cản trở, một thiếu niên hoàng đế không có uy quyền, ai để hắn vào mắt?

Vậy mà hắn vẫn trụ được, lại còn ngày càng xoay chuyển mọi chuyện một cách thành thạo.

Hắn chẳng có hứng quan tâm đến cảm nhận của Phượng Ninh, cầm lấy cây dù xương vàng đặc chế từ tay thị vệ xuất hiện âm thầm rồi rời đi.

Phượng Ninh chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng hắn bị màn mưa mờ mịt nuốt chửng, không thể làm gì hơn. Điều này khiến nàng nhớ đến buổi trưa mẫu thân nàng rời đi, trời cũng mưa lất phất như hôm nay. Nàng khi đó như một con mèo con bị bỏ rơi, co ro trong đám cỏ khô, không có chốn về.

May mà nàng vốn là người lạc quan bẩm sinh, chớp mắt liền tự nhủ, biết đâu sau này ra khỏi cung rồi, nàng sẽ có thể đường đường chính chính gặp lại hắn. Nàng một mình che chiếc ô giấy dầu, chậm chạp mà loạng choạng trở về Diên Hi Cung.

Trời đã tối đen, bậc thềm phía trước ẩm ướt, ngay cả khung cửa sổ cũng thấm đẫm hơi nước. Dương Ngọc Tô thấy nàng về muộn thế này, giận đến mức giậm chân.

“Mấy ngày nay muội bị làm sao vậy? Nơi này là hoàng cung, muội đâu quen biết gì, lại còn đi lung tung khắp nơi…”

Đang trách mắng đến hăng say, bỗng nhìn thấy mắt nàng đỏ hoe như vừa khóc xong, liền ôm nàng vào lòng, hét toáng lên: “Ai bắt nạt muội hả?”

Dương Ngọc Tô là người như thế, người nhà chỉ mình nàng mới được mắng nhưng khi bảo vệ lại vô cùng dữ dội, cứ như chỉ cần Phượng Ninh nói tên người kia ra, nàng ấy liền xông lên gây sự.

Phượng Ninh ngược lại còn bị dáng vẻ của nàng ấy chọc cười, nín khóc mỉm cười.

“Muội không có, chỉ là muội nhớ mẫu thân thôi…”

Dương Ngọc Tô mềm lòng, dắt nàng vào phòng, nhận lấy hộp thức ăn từ tay nàng rồi quẳng sang một bên, nhớ lại xuất thân của Phượng Ninh, trong lòng không khỏi xót xa.

“Đến ngày Đoan Ngọ, tỷ đi ngang qua cửa nhà muội, phụ thân muội còn hỏi về muội, không hiểu sao muội không về phủ.” Dương Ngọc Tô hừ lạnh một tiếng: “Ông ta làm sao còn mặt mũi mà hỏi chứ?”

Ánh mắt Phượng Ninh chợt tối đi.

Bùi Tuấn men theo con đường dài trở về Dưỡng Tâm Điện, trước cửa có người đang quỳ.

Những viên gạch ngoài cửa Tuân Nghĩa đã được nước mưa gột rửa sáng bóng, những ngọn đèn l*иg phấp phới ánh sáng bập bùng nơi đầu hiên, ánh sáng mờ mờ lạnh lẽo hòa cùng màn sương mờ bao phủ con đường dài hun hút, làm nổi bật bức tường cung uy nghiêm thêm phần nghiêm trang và trang trọng.

Mao Xuân Tú hôm nay vào cung vấn an Thái hậu, đối với Hoàng đế vẫn chưa hết hy vọng, định đến cầu xin một ân điển.

Lọn tóc mai bên trán của nàng ta đã bị hơi nước làm ướt nhưng búi tóc vẫn gọn gàng. Không hổ danh từng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, đến cả tư thế quỳ cũng đã tính toán trước, từng góc độ đều cực kỳ đẹp mắt. Nàng ta kéo nhẹ tà y phục hơi ướt của mình, cúi đầu dập đầu với Bùi Tuấn.

“Bệ hạ, thần nữ biết lỗi rồi, về sau không dám bước sai một bước nào nữa, nhất định sẽ cẩn trọng từng li từng tí, mọi việc đều nghe theo sự sắp đặt của ngài. Chỉ mong bệ hạ lưu lại thần nữ một vị trí, dù là tiếp tục làm nữ quan cũng được, thần nữ nguyện ý làm việc lặt vặt cho bệ hạ...”

Nàng ta dựa vào nhan sắc này để cược một phen, gia gia đã về hưu, không còn nguy cơ ngoại thích chuyên quyền, mà nhà họ Mao trong triều vẫn có ảnh hưởng, giữ nàng ta trong hoàng cung chẳng có hại gì. Nàng ta đã từng gặp Bùi Tuấn, trái tim này thật không thể trao cho ai khác.

Đáng tiếc là nam nhân cao lớn kia lại thờ ơ đứng giữa màn mưa, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, lướt qua trước mặt nàng ta và đi vào Dưỡng Tâm Điện.

Thấy người khác đẹp hơn mình là muốn xử lý người ta, lòng dạ như vậy, giữ trong cung chẳng phải tai họa sao?

“Trẫm chỉ cho người ta một cơ hội.”

Hắn chẳng buồn quay đầu lại.

Bùi Tuấn vừa ăn một bụng điểm tâm, hơi dính răng, bước vào điện trước tiên uống một ly trà lớn, toàn thân thư thái.

Liễu Hải vào giúp hắn thay đồ và tắm gội trong phòng trong, khi Bùi Tuấn đã thay long bào bước ra, bỗng nhiên hỏi hắn:

“Cô nương đó có lai lịch gì?”

Liễu Hải ngước mắt nhìn ánh mắt hắn, người khác hẳn sẽ thấy câu hỏi này chẳng đầu chẳng đuôi nhưng dù gì cũng là người hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, vô cùng hiểu chuyện, hiểu rõ hắn đang hỏi về Phượng Ninh, liền cười đáp:

“Cô nương ấy họ Lý, là con gái út của Thiếu khanh Hồng Lư Tự, Lý Nguy. Mẹ ruột đã mất từ lâu, sống dưới tay kế mẫu, là một đứa trẻ đáng thương. À, tên cô nương là Phượng Ninh.”

Bùi Tuấn ngồi xuống dưới cửa sổ phía đông, nghe xong tên nàng, liền nhận xét: “Tên thì lại khí phách hơn người.”

Sau đó, hắn thản nhiên nói: “Lý Nguy?”

Lý do hắn hỏi thêm một câu cũng đơn giản, vì cô nương đó vốn dĩ không muốn vào cung, nhất định là bị người khác ép buộc, mà ép được nàng chắc chắn chỉ có cha mẹ. Đường đường là Hoàng đế, hắn không thể ép phụ nữ hầu hạ mình, vậy hắn muốn xem là ai lại dám làm chuyện bậy bạ này.

Lý Nguy phẩm cấp thấp, không đủ tư cách gặp Hoàng đế.

Hoàng đế không quen ông ta nhưng cũng biết nhân vật này, không phải vì Lý Nguy nổi bật gì, mà là lúc vừa vào kinh, hắn đã xem qua hồ sơ quan lại các bộ ở kinh thành, nhờ tài trí vượt bậc mà nhớ đến người này. Lý Nguy đỗ khoa cử, thông thạo nhiều ngôn ngữ, được người đời khen là khéo léo giỏi ứng biến. Nhưng trong mắt Bùi Tuấn thì đó lại là kẻ nịnh bợ, nếu không thì đã chẳng ép con gái mình vào cung như vậy.

Liễu Hải cúi người rót cho hắn một ly Bích Loa Xuân, tiếp tục nói: “Nhà ông ta vốn có một đứa con gái lớn, theo lý thì đáng lẽ trưởng nữ phải vào cung nhưng ngay khi Lễ Bộ gửi văn thư tuyển chọn, ông ta liền định hôn cho con gái lớn, vội vã đưa con gái út vào cung.”

Rõ ràng là nhìn thấy con gái út xinh đẹp, muốn đưa vào cung để tranh sủng.

Bùi Tuấn chán ghét vô cùng, lập tức nổi giận.

“Lễ Bộ tuyển người chẳng phải có quy tắc sao? Thư của Lý Phượng Ninh qua được ải?”

Nói đến việc Lễ Bộ tuyển nữ quan, còn nghiêm ngặt hơn cả Hộ Bộ tuyển quan viên, không chỉ yêu cầu các cô nương tính tình đoan trang, hiền thục, dáng vẻ thanh nhã, mà còn phải biết đọc sách, hiểu lễ nghĩa. Chẳng hạn như cháu gái của Thủ phụ Nội các, Dương Uyển, là một tài nữ tinh thông cầm kỳ thi họa, từ nhỏ đã hầu bút trong thư phòng của ông nội. Khi vào cung, nàng ấy cũng là nữ quan đứng đầu.

Tất nhiên, kiểm tra thì kiểm tra nhưng thực tế vẫn có góc khuất.

Liễu Hải thấy Bùi Tuấn hỏi thẳng vào trọng điểm, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng: “Lão nô quên kiểm tra…”

Không phải quên, mà là sớm đã xem qua hồ sơ của Lý Phượng Ninh, không dám báo thật.

Rõ ràng Phượng Ninh đã dựa vào gương mặt đó để các quan viên Lễ Bộ bỏ qua chuyện nàng học hành kém cỏi.

Bùi Tuấn là người thế nào, nhìn ông ta lúng túng ấp úng, lập tức hiểu ra nội tình.

“Có cơ hội thì cảnh cáo Lý Nguy, rồi đưa con gái ông ta ra khỏi cung.”

Liễu Hải nghe vậy thì mắt tròn xoe.

Muốn đưa tiểu Phượng Ninh ra khỏi cung?

Một cô nương vừa xinh đẹp vừa dễ thương như vậy thì ở đâu mà tìm?

Lễ Bộ rõ ràng là muốn lấy lòng Hoàng đế, ai ngờ nịnh nọt sai cách.

Liễu Hải tất nhiên không dám phản đối Hoàng đế, mấp máy miệng mà đồng ý.

Hoàng đế người này gì cũng tốt, chỉ là quá thuận lợi.

Lúc nhỏ là con trai duy nhất của Tương Vương và Vương phi, được cưng chiều hết mực, ba tuổi biết đọc, năm tuổi học võ, các nho sĩ trong thành tranh nhau làm thầy cho hắn, sự kiêu ngạo và cao quý vốn sinh ra đã khắc vào trong cốt tủy, chưa bao giờ cúi đầu trước ai.

Chưa từng nếm khổ vì tình cảm.