Mùa Yêu Của Nữ Thần [Xuyên Nhanh]

Chương 20: Trọng sinh nghịch tập làm học bá

"Không sao, đã tình cờ gặp nhau thì cùng đi luôn vậy."

Chu Thần phớt lờ vẻ mặt không mấy tình nguyện của Dung Hứa, nói với Dung Ý: "Đi thôi, chúng ta bắt đầu tham quan từ tầng một nhé."

Dung Hứa: "..."

Bảo tàng thành phố A được sắp xếp rất công phu và sáng tạo. Ví như phòng trưng bày mà Dung Ý và mọi người đang đến, bên trong trưng bày những vật dụng sinh hoạt của người thời cổ đại. Bảo tàng đã khéo léo dùng một vài căn phòng để tái hiện diện mạo cuộc sống của người xưa.

Căn phòng đầu tiên là khuê phòng của thiếu nữ, ngoài chiếc giường bước được nhiều người bàn tán, còn có bàn trang điểm với đủ loại trang sức và hộp đựng mỹ phẩm cổ đại đặt trên đó. Tượng sáp chân thực ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm chiếc lược đang chải tóc, tuy động tác của nàng đã đông cứng, nhưng khiến người xem có cảm giác như thật sự có một thiếu nữ cổ đại đang ngồi trước bàn trang điểm, chải chuốt dung nhan.

Điểm chú ý của các cô gái phần lớn đều giống nhau. Một nhóm thiếu nữ đang tụ tập, chăm chú nhìn bàn trang điểm.

"Cây trâm bạch ngọc kia đẹp thật."

"Em cũng muốn có một cái bàn trang điểm như thế này, có phong vị quá. Lúc đó em có chỗ để mỹ phẩm và đồ dưỡng da rồi."

"Nhìn vòng ngọc đặt trên bàn kìa, cũng đẹp lắm! Xanh biếc như thế."

Dung Ý và Chu Thần đi song song, Dung Hứa lẽo đẽo sau họ vài bước. Dung Ý đã đến đây vài lần rồi, những thứ này đối với cô không còn gì mới mẻ nữa. Cô không dừng lại lâu, xem một lúc rồi tiếp tục đi tới. Chu Thần dường như đang xem rất chăm chú, nhưng khi thấy Dung Ý không có ý định dừng lại, liền đi theo cô.

Dung Hứa không hứng thú gì với những thứ này, nhưng thấy mấy cô gái bàn tán vui vẻ quá, liền tiến lên vài bước hỏi Dung Ý: "Dung Ý, em thấy cái hộp trang điểm đó thế nào?"

"Chạm trổ đẹp lắm." Dung Ý ngoái đầu nhìn cái hộp trang điểm ấy, khen một câu.

"Tháng sau sinh nhật em, anh tặng em một cái hộp trang điểm nhé?" Dung Hứa vui vẻ nói. Sinh nhật Dung Ý vào ngày hai mươi tư tháng mười hai, đúng đêm Giáng sinh. Dung Hứa đang đau đầu không biết tặng quà gì cho Dung Ý thì giờ không cần lo nữa, vấn đề đã được giải quyết.

"Được ạ." Dung Ý gật đầu đáp.

Chu Thần liếc nhìn Dung Hứa, rồi ghi nhớ chuyện này trong lòng.

"Thầy Chu, Dung Ý, đợi em một chút, em chụp vài tấm ảnh rồi quay lại ngay." Thấy Dung Ý và Chu Thần gật đầu, Dung Hứa liền lấy điện thoại ra chụp cái hộp trang điểm kia. Lúc đó cậu cứ theo tấm ảnh này mà tìm một cái hộp trang điểm tương tự là được.

Dung Hứa vừa đi khỏi, Chu Thần liền nói với Dung Ý: "Vừa rồi không thích cây trâm ngọc sao?"

"Thầy định tặng em à?" Dung Ý đoán được ý trong lời nói của Chu Thần nên hỏi thẳng.

"Ừm." Bị Dung Ý đoán trúng tâm tư, nhưng vẻ mặt Chu Thần cũng không thay đổi mấy, vẫn một bộ mặt vô cảm.

"Em không thích." Dung Ý cười híp mắt nói: "Bây giờ hiếm người đeo trâm ngọc lắm! Thầy tặng em, em cũng không tiện đeo ra ngoài."

Thầm gạch bỏ trâm ngọc trong lòng, Chu Thần lại tiếp tục hỏi: "Vòng tay thì sao?"

"Được ạ." Dung Ý gật đầu. "Nhưng thầy biết em đeo size bao nhiêu không?"

"Thầy đo thử là biết ngay." Nói xong, Chu Thần liền đưa tay nắm lấy cổ tay Dung Ý.

Tay cô mềm mại hơn tưởng tượng, khiến người ta không nỡ buông ra. Chu Thần không khỏi nắm chặt thêm một chút.

"Đo xong chưa ạ?" Dung Ý nhìn cổ tay mình.

"Chưa." Chu Thần nghiêm trang đáp, "Thầy cần chính xác hơn, phải đo thêm một chút nữa."

Dung Ý đảo mắt cho Chu Thần thấy, hừ một tiếng: "Chiếm tiện nghi thì cứ chiếm, nói năng đạo mạo thế làm gì."

Chu Thần đạo mạo giả vờ như không nghe thấy lời Dung Ý nói, anh nhìn về phía Dung Hứa đang đứng, vẫn tiếp tục nắm cổ tay cô. Mặc cô nhóc nói gì thì nói, dù sao bây giờ anh cũng không muốn buông tay.

Đến khi Dung Hứa xoay người định quay lại, Chu Thần mới vội vàng buông tay ra. Lần này, Chu Thần khống chế lực đạo rất tốt, cổ tay Dung Ý không để lại một dấu vết nào, vẫn trắng nõn sáng bóng. Dù sau đó anh có nắm chặt thêm một chút cũng không khiến Dung Ý cảm thấy đau.

"Đi, chúng ta sang phòng kế tiếp." Dung Hứa ngờ nghệch cười híp mắt đi tới.

Căn phòng thứ hai là phòng của nam tử cổ đại. Ba người xem qua nhanh chóng rồi đi tới phòng thứ ba. Chủ nhân của căn phòng thứ ba là một đôi vợ chồng mới cưới, trong phòng một màu đỏ thắm, trên cửa sổ dán hoa giấy chữ "Hỷ". Trên bàn bày bánh kẹo và rượu, trên giường rải đầy đậu phộng, táo đỏ, nhãn.

"Bây giờ ít người tổ chức hôn lễ truyền thống lắm, tiếc thật. Hôn lễ truyền thống cũng đẹp mà, áo cưới này đẹp quá." Dung Ý nhìn áo cưới trên người cô dâu nói. Dù xem bao nhiêu lần cũng phải thán phục kỹ thuật thêu của người xưa.

"Em còn nhỏ, tiếc gì chứ! Em thích kiểu cổ trang đó, anh có thể mua cho em, còn may đo theo số đo của em nữa!" Dung Hứa trong lòng chuông báo động reo vang, vội vàng kéo Dung Ý đi, "Chúng ta đi phòng tiếp theo, đi đi đi."

Chu Thần nhìn áo cưới trên người tượng sáp cô dâu, trong lòng tưởng tượng dáng vẻ Dung Ý mặc áo cưới truyền thống màu đỏ.

"Thầy ơi, đi thôi!" Thấy Chu Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, Dung Ý gọi một tiếng.

Chu Thần sờ sờ mũi rồi đi theo.

Căn phòng thứ tư là thư phòng. Trên tường thư phòng treo nhiều tác phẩm của các danh gia, trên bàn học bày bốn bảo vật của nhà Nho*, bên cạnh bàn học còn có kệ cổ bày đủ loại đồ cổ. Bên cạnh thư phòng là một đại sảnh, bày mấy chục cái bàn, trên bàn đã trải giấy sẵn, ở đây có bốn bảo vật miễn phí, có thể trải nghiệm cảm giác viết chữ của người xưa. Người muốn trải nghiệm rất đông, đã xếp thành một hàng dài.

(*Tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên - bốn vật báu trong văn phòng phẩm của người xưa)

"Nhiều người xếp hàng quá! Chúng ta có thử không?" Dung Hứa háo hức nói.

"Đi thôi, chúng ta cũng đi xếp hàng, em đi mài mực cho anh." Dung Ý tuy không hứng thú nhưng không muốn phụ lòng Dung Hứa nên đồng ý. Cô quay đầu nhìn Chu Thần bên cạnh, hỏi: "Thầy cũng muốn thử không ạ?"

"Được. Em cũng phải mài mực cho thầy." Chu Thần rất biết cách tranh thủ phúc lợi cho mình.

"Không được, em còn chưa mài mực bao giờ. Thầy chắc chắn biết mài mực, thầy tự mài đi." Dung Ý dứt khoát từ chối.

"..." Chu Thần mím môi, không nói gì nữa.

Xếp hàng một lúc thì đến lượt bọn Dung Ý. Dung Ý, Dung Hứa và Chu Thần ba người ngồi một bàn, vị trí bàn của họ đúng là một góc, không chút nổi bật. Dung Ý đổ một chút nước vào nghiên, cô cầm thỏi mực chưa kịp bắt đầu mài thì Chu Thần đã gọi dừng.

"Thầy dạy em." Nói xong, Chu Thần liền đặt tay lên tay Dung Ý, nắm tay cô bắt đầu mài mực, vừa mài vừa giảng: "Nhẹ một chút, chậm một chút, lực đạo phải đều, tốc độ cũng không được gấp. Thỏi mực phải xoay tròn trong nghiên. Phải cầm thỏi mực cho tốt, luôn giữ thẳng đứng trên nghiên."

Phúc lợi vẫn phải tự mình để tâm tranh thủ mới có được. Chu Thần hiếm khi cười một cái rồi lại khôi phục vẻ mặt ban đầu.

Dung Hứa trải giấy xong, vừa ngoảnh đầu đã phát hiện tình huống bên này của Dung Ý, cậu ta nhìn chằm chằm vào đôi tay đan vào nhau của Dung Ý và Chu Thần: "???"

"Dung Hứa, em cũng lại nghe này. Thầy đang dạy Dung Ý mài mực, em ấy cầm thỏi mực cứ bị lệch." Chu Thần mặt không đổi sắc nói, "Khi mài mực, không được cho nhiều nước quá. Nếu nhiều nước quá, mực sẽ loãng mất."

"Ồ, thì ra thầy đang dạy Dung Ý mài mực." Dung Hứa bừng tỉnh ngộ, rồi cũng ghé lại nghe. Trong lòng Dung Hứa, dù sao Chu Thần cũng là một người thầy, đối với Dung Ý mà nói, Chu Thần đã lớn tuổi rồi, nên Dung Hứa không hề có tâm lý đề phòng.

Chu Thần nhân cơ hội nắm tay Dung Ý, lại bắt đầu xoay tròn mài mực trên nghiên.

Dung Ý thấy Dung Hứa thật sự tin, suýt bật cười thành tiếng, anh trai ngốc của cô! Bản thân Dung Ý vốn biết mài mực, chỉ là cô chưa từng mở miệng nói ra. Nhưng bây giờ cũng không cần thiết phải nói.

Thực ra không thể trách Dung Hứa, chỉ có thể trách Chu Thần quá trấn định, hoàn toàn không có vẻ bối rối của người làm chuyện xấu bị bắt gặp. Khi Chu Thần bình tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc đó vẫn khá lừa người. Ít nhất Dung Hứa đã tin tưởng mà không hề nghi ngờ.

Chu Thần nắm tay Dung Ý, chậm rãi cầm thỏi mực xoay tròn trên nghiên, sau khi lặp lại mười lần, Chu Thần mới buông tay ra: "Được rồi, em tự thử xem."

Ở đây du khách vẫn quá đông, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp học sinh cùng trường với Dung Ý, Chu Thần cũng biết điểm dừng, anh không muốn vì hành động của mình mà khiến Dung Ý phải chịu những lời đồn đại. Ít nhất hiện tại không thể quá công khai.

"Mực đủ dùng rồi, anh bắt đầu viết đi." Dung Ý đặt nghiên mực xuống.

Dung Hứa cầm bút lông chấm mực, rồi không chút do dự bắt đầu viết. Chữ bút lông của Dung Hứa rất đẹp, cậu không viết gì khác, chỉ viết hai chữ - "Dung Ý". Viết xong, Dung Hứa hài lòng nhìn chữ của mình, rồi đóng dấu bảo tàng, cuối cùng thổi khô mực.

Dung Hứa cầm tờ giấy đưa cho Dung Ý: "Tặng em."

"Cảm ơn anh."

Dung Hứa nhường chỗ, Chu Thần cầm bút lông, cũng chỉ viết hai chữ, nội dung giống hệt với Dung Hứa.

- "Dung Ý".

Người ta nói chữ phản ánh con người, chữ cũng có thể thể hiện tâm trạng của một người. Hai chữ Chu Thần viết mang chút ý triền miên, Dung Hứa có nhận xét vẫn chưa nhìn ra được, nhưng Dung Ý đã nhận ra. Chu Thần viết xong cũng đóng dấu bảo tàng, đưa giấy cho Dung Ý.

Dung Ý liếc nhìn Dung Hứa, Dung Hứa ra hiệu cô cầm lấy, còn khen: "Chữ thầy Chu đẹp thật, đẹp hơn chữ em nhiều, có thể đem về l*иg khung. Dung Ý, cất kỹ chữ thầy viết cho em đi, đừng làm mất."