Giam Cầm Ôn Nhu

Chương 5: Cuộc chiến thầm lặng

Mỗi ngày trôi qua trong căn biệt thự, Kiều An cảm nhận rõ rệt sự nặng nề của cuộc sống bị giam cầm. Không khí nơi đây, dù trong lành, yên tĩnh, vẫn khiến cô cảm thấy ngột ngạt, không một giây phút nào có thể cảm thấy dễ thở. Căn nhà to lớn với lối kiến trúc hiện đại, lộng lẫy lại như một cái bẫy hoàn hảo, giam hãm cô trong sự kiểm soát tuyệt đối của Phong Dương.

Kiều An từng nghĩ rằng sẽ có ngày cô làm được điều gì đó, một hành động đủ mạnh mẽ để phá vỡ sự ràng buộc. Nhưng mỗi lần cô cố gắng, dường như mọi thứ chỉ khiến cô rơi vào sự tuyệt vọng lớn hơn. Cô đã từng thử mở cánh cửa ban công tầng trên, nhưng nó bị khóa chặt. Cô cũng đã thử tiếp cận hệ thống báo động để tìm cách gây chú ý, nhưng tất cả dường như đã bị tắt hoặc không hoạt động. Kiều An nhận ra rằng Phong Dương không chỉ kiểm soát cô về mặt thể chất mà cả không gian sống của cô cũng bị anh ta bao trùm một cách chặt chẽ.

Mỗi buổi tối, khi Phong Dương trở về từ công việc, không khí trong nhà lại trở nên lạnh lẽo hơn. Anh bước vào nhà với vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng đầy quyền lực, như thể mọi thứ xung quanh đều nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của anh. Cả sự hiện diện của anh cũng đủ để nhắc nhở Kiều An rằng cô không thể trốn thoát.

Hơn nữa, sự thầm lặng giữa hai người ngày càng dày đặc. Mỗi lần Kiều An nhìn thấy Phong Dương, cô không thể kiềm chế được sự căm ghét dâng lên trong lòng. Nhưng cô biết rằng, thể hiện cảm xúc này ra ngoài sẽ chỉ càng làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cô đã thử và nhận ra rằng sự phản kháng trực diện không làm lay chuyển anh, mà chỉ khiến anh trở nên cứng rắn và kiểm soát cô chặt chẽ hơn.

Phong Dương, tuy cảm nhận được sự im lặng của Kiều An, vẫn không chịu lùi bước. Anh không thích sự im lặng này, nhưng anh cũng không muốn ép buộc cô nói chuyện hay tương tác với mình. Anh kiên nhẫn, chờ đợi một sự thay đổi từ phía Kiều An, nhưng đồng thời cũng không thể giấu được sự bực dọc.

Một buổi tối, Phong Dương trở về từ công việc, nhưng thay vì bước thẳng vào phòng làm việc như mọi khi, anh lại dừng lại ở phòng khách, nơi Kiều An đang ngồi đọc sách. Cô không hề ngẩng lên nhìn anh, nhưng anh biết rằng cô đang nhận thức rõ sự hiện diện của mình.

“Em định im lặng mãi sao?” Phong Dương hỏi, giọng anh trầm nhưng không giấu được sự bực bội. Sự im lặng kéo dài này khiến anh cảm thấy mất kiên nhẫn. Dù anh không nói ra, nhưng anh cảm thấy sự phản kháng âm thầm của Kiều An như một cuộc chiến mà cả hai đều không ai muốn từ bỏ.

Kiều An vẫn không trả lời, cô chỉ tiếp tục nhìn vào cuốn sách trong tay, mặc dù cô chẳng hề đọc một chữ nào. Cô biết rằng Phong Dương đang chờ đợi một phản ứng từ cô, nhưng cô cũng hiểu rằng, bất kỳ sự phản ứng nào cũng có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cô đã quá mệt mỏi với những lần cãi vã không có kết quả.

Phong Dương bước tới gần hơn, không còn giữ khoảng cách nữa. Anh đứng ngay trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi đã nói rồi, Kiều An. Em không thể trốn tránh mãi được. Chống cự chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn cho cả hai chúng ta.”

Cuối cùng, Kiều An ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sự căm hờn. “Tôi không thuộc về anh, Phong Dương,” cô nói, giọng nói đầy kiên quyết và lạnh lùng. “Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó.”

Phong Dương im lặng một lúc. Anh có thể cảm nhận được sự căm ghét sâu sắc trong lời nói của cô, và nó khiến anh khó chịu. Tuy nhiên, anh không để lộ cảm xúc của mình. Thay vì đáp trả, anh chỉ lùi lại một bước, giữ khoảng cách. “Tôi không cần em phải chấp nhận điều gì cả. Nhưng tôi sẽ không để em đi đâu hết, và em nên hiểu điều đó.”

Sau đó, anh quay người rời khỏi phòng, để lại Kiều An một mình với nỗi đau và sự giận dữ không thể bày tỏ.