Giam Cầm Ôn Nhu

Chương 3: Lưới bẫy vô hình

Kiều An ngồi trên mép giường, đôi tay siết chặt vào nhau, ánh mắt không dám rời khỏi Phong Dương. Cô cảm nhận rõ ràng sự áp bức trong bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người. Cô không thể ngờ rằng người từng là học trưởng, người từng đứng trên bục giảng với vẻ ngoài điềm tĩnh và chững chạc, lại có thể trở nên đáng sợ đến vậy.

Phong Dương tiến lại gần, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. Anh ngồi xuống ghế đối diện, không nói gì, chỉ chăm chú quan sát Kiều An như thể đang cân nhắc điều gì đó.

Kiều An cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của cô vẫn lạc đi trong nỗi lo lắng. “Tại sao lại là tôi, Phong Dương? Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”

Phong Dương nhướng mày, nụ cười nhạt thoáng qua trên môi anh. “Em vẫn chưa hiểu sao? Tôi muốn em ở đây. Từ giờ, em sẽ ở bên cạnh tôi, không phải ai khác.”

“Tôi không thể ở đây mãi được…” Kiều An phản đối, nhưng giọng cô yếu ớt.

“Em không có lựa chọn.” Phong Dương đáp, giọng nói không chút dao động. “Mọi thứ đã được sắp xếp, gia đình em, trường học – tất cả đều nghĩ em đang ở một nơi an toàn. Không ai nghi ngờ hay tìm kiếm em đâu.”

Những lời nói của anh khiến Kiều An cảm thấy như bị đẩy xuống một hố sâu không đáy. Cô ngồi đó, đầu óc quay cuồng với vô số câu hỏi và nỗi sợ. Cô không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà một người như Phong Dương có thể thực hiện một việc táo bạo đến thế.

"Nhưng tại sao lại là tôi?" Cô cắn môi, cảm giác bất lực xâm chiếm. "Tôi không hiểu… Chúng ta gần như chưa từng nói chuyện trước đây."

Phong Dương hơi ngả người ra sau, mắt anh lóe lên một tia khó hiểu. "Có lẽ vì em khác biệt, Kiều An. Có thể vì tôi muốn như vậy. Không cần lý do gì hơn."

Sự thờ ơ trong giọng nói của anh khiến Kiều An cảm thấy lạnh sống lưng. Cô biết mình không thể thay đổi suy nghĩ của anh, nhưng cô cần tìm cách thoát khỏi tình huống này. Dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, cô cũng không thể từ bỏ.

"Tôi không thể ở lại đây," Kiều An lặp lại, cố gắng giữ bình tĩnh. "Anh không thể giữ tôi như thế này mãi mãi."

Phong Dương đứng dậy, tiến lại gần giường, cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt cô. "Em không hiểu sao, Kiều An? Em sẽ ở đây với tôi, và tôi sẽ không để em rời khỏi đây. Tôi muốn em ở lại."

Cô rùng mình trước sự kiên quyết trong giọng nói của anh. Không còn gì để nói, cô cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt đe dọa của Phong Dương nữa.

Phong Dương đứng dậy, lùi lại vài bước, ánh mắt vẫn dõi theo cô. "Em không cần lo lắng. Tôi sẽ chăm sóc em. Chỉ cần em ngoan ngoãn và không gây rắc rối."

Kiều An cảm thấy như mọi hy vọng vừa vụt tắt. Cô ngồi đó, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm gì tiếp theo. Cô cần tìm cách thoát khỏi nơi này, nhưng làm sao khi Phong Dương đã tính toán mọi thứ kỹ lưỡng như vậy?

Phong Dương bước ra khỏi phòng, để lại Kiều An một mình với những suy nghĩ rối bời. Cô nhìn quanh căn phòng xa hoa nhưng lạnh lẽo, và cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong l*иg. Những thanh sắt vô hình bao quanh cô, và cô không thể nào thoát ra được.

Cả ngày hôm đó, Kiều An không rời khỏi phòng. Cô không biết mình đã ở đây bao lâu, thời gian trôi qua như một dòng nước vô định. Căn phòng rộng lớn nhưng lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Mỗi tiếng động nhỏ từ bên ngoài khiến cô giật mình.

Mãi đến khi trời tối, Phong Dương mới quay trở lại. Anh mang theo một khay thức ăn và đặt nó lên bàn. "Em nên ăn một chút. Tôi không muốn em kiệt sức."

Kiều An nhìn khay thức ăn, nhưng cô không hề động đến. Cô không cảm thấy đói, chỉ có nỗi sợ và tuyệt vọng bao trùm.

Phong Dương đứng đó, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa một sự kiên nhẫn kỳ lạ. "Em có thể chống cự bao lâu tùy ý, Kiều An. Nhưng cuối cùng, em sẽ hiểu rằng tôi không phải là người em có thể từ chối."

Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đầy tuyệt vọng. "Anh muốn tôi phải làm gì?"

"Chỉ cần ở bên cạnh tôi. Em không cần làm gì khác."