Trong lòng cô hơi hoảng, vội bước nhanh về phía thang máy để chuẩn bị rời đi.
Cô không hề hay biết rằng, đây là dấu hiệu cho thấy kỳ dễ cảm của một Omega đang sắp tới.
Dù đã nắm được nhiều kiến thức về ABO sau lần ngoài ý muốn với một Alpha nữ trước đây, Tần Duyệt không phải là người sinh ra trong môi trường của Omega, cũng chưa từng tham gia khóa học sinh lý AO nào.
Đặc biệt là kỳ dễ cảm của Omega mỗi ba tháng mới đến một lần.
Đến thế giới này chưa bao lâu nên cô vẫn chưa trải qua kỳ dễ cảm, chỉ nghĩ đơn giản rằng mình đang bị tụt huyết áp.
Cô lảo đảo bước về phía thang máy, không hề nhận ra rằng sau cổ mình đang bắt đầu tỏa ra mùi đào ngọt.
Chưa kịp đến nơi, cô đã bị ai đó từ phía sau bịt miệng và kéo vào một căn phòng.
Chuyện gì vậy? Ban ngày ban mặt ở một tập đoàn lớn mà còn có người bắt cóc sao?
Người đó sức lực rất mạnh, Tần Duyệt cố gắng giãy giụa nhưng cơ thể vì kỳ dễ cảm đã trở nên yếu đuối, không tài nào thoát được.
Cửa phòng đóng sập lại, hệ thống tuần hoàn không khí tự động trong phòng bắt đầu hoạt động.
“Cô, cô định làm gì?” Tần Duyệt cảm nhận được phía sau lưng là một người phụ nữ.
Nhận ra đối phương là nữ, không phải nam, cô có chút yên tâm hơn.
“Im miệng!” Giọng nói cố ý trầm xuống, có chút khàn khàn, “Kỳ dễ cảm đến mà cô còn đi lang thang bên ngoài, muốn gây rối loạn hả?”
Quả nhiên, Omega vào công ty chỉ làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của toàn bộ nhân viên!
Lăng Tễ Tiêu mặt đầy âm trầm nghĩ.
Cô nghĩ rằng nếu đã đến đây để thị sát công việc, thì nên đi xem qua vài nơi, không thể chỉ ghé một tầng duy nhất để tránh khiến người ta đồn đoán điều gì.
Rốt cuộc, nhiều người đã thấy cô - một người ngoại lai - vào công ty.
Nếu cứ bám theo người này đi khắp nơi, không chừng sẽ bị dính vào tin đồn không hay.
Bộ phận tiêu thụ là một phòng ban quan trọng, gồm nhiều tầng.
Cô đi đến tầng bảy, định tìm giám đốc bộ phận, nhưng ngay lúc đó đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Nhìn quanh, cô thấy một số Alpha có vẻ đang bồn chồn. Sắc mặt cô lập tức trầm xuống.
Nhanh chóng dặn giám đốc bộ phận ổn định tình hình, cô lần theo mùi hương của tin tức tố và bước nhanh đến tìm Tần Duyệt, kéo cô ấy vào phòng cách ·y.
Phòng cách ly là nơi để Alpha và Omega ở trong kỳ dễ cảm có thể tự tách biệt, phòng được trang bị đầy đủ tiện nghi, không chỉ có thuốc ức chế mà còn có giường nghỉ ngơi và phòng tắm.
Có thể nói, Tập đoàn Minh Huy đã cố gắng hết sức để đảm bảo phúc lợi tốt nhất cho nhân viên.
“Hả? Tôi… tôi đang vào kỳ dễ cảm sao?” Tần Duyệt ngạc nhiên.
Lăng Tễ Tiêu không nói nên lời, sao lại có người ngốc như vậy, đến cả chuyện mình sắp vào kỳ dễ cảm cũng không biết.
Mùi hương quả đào ngày càng đậm, như một chiếc móc nhỏ lôi kéo, không ngừng làm tim Lăng Tễ Tiêu rung động.
Nếu cô chưa từng nếm qua hương vị ngọt ngào này, có lẽ cô vẫn có thể kìm nén.
Nhưng giờ đây, khi mỹ vị đó lại xuất hiện trước mặt, sự nhẫn nại của cô trở nên vô cùng mong manh.
Lăng Tễ Tiêu không kìm chế được, đưa mũi lại gần sau gáy của Tần Duyệt để ngửi.
Nếu quả đào ngốc nghếch này đã tự mình dâng đến tận nơi, không nếm thử thật là có lỗi với bản thân! Nghĩ thế, Lăng Tễ Tiêu quên mất rằng phòng cách ly có thuốc ức chế.
Hơi thở ấm áp phả vào sau gáy, khiến cơ thể Tần Duyệt không tự chủ mà run lên.
“Cô… cô đừng…” Chưa kịp nói hết, hương bạc hà lạnh lẽo lại ùa tới, khiến đầu óc cô càng thêm mụ mị.
Phải mất một lúc lâu, cô mới nhận ra: chẳng trách mùi hương bạc hà này quen thuộc đến vậy. Chẳng phải chính là người phụ nữ đêm hôm đó đã hành hạ cô suốt đêm sao?
Tần Duyệt định quay đầu lại để nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ này, nhưng Lăng Tễ Tiêu lại tinh nghịch che mắt cô, rồi kéo cổ áo cô xuống, để lộ tuyến thể, sau đó cắn lên đó.
“Cô… cô là ai…” Hương bạc hà mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể Tần Duyệt, cảm giác lành lạnh lan ra khắp người, khiến cô không tự chủ mà muốn nép sát vào người phụ nữ đằng sau, tiếc là người đó một tay che mắt cô, tay còn lại ôm chặt eo không cho cô xoay người.
Hai tay Tần Duyệt chỉ có thể vô thức đặt lên bức tường phía trước, các đầu ngón tay dần chuyển trắng.
Cô co rụt vai, cố gắng kháng cự lại luồng tin tức tố xa lạ này, nhưng cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mãnh liệt.
Cảm giác này khiến cô như một con thuyền nhỏ trong cơn bão, chực chờ bị kéo chìm xuống đáy biển.
Lăng Tễ Tiêu không trả lời, cô không rõ bản thân muốn gì, nhưng trước giờ vẫn không nói tên mình cho Tần Duyệt biết.
Mùi hương ngọt ngào từ quả đào khiến Lăng Tễ Tiêu không khỏi thở dài.
Cảm nhận được người trong lòng đã mềm nhũn và run rẩy, cô thả tay đang che mắt Tần Duyệt ra.
Bản năng chiếm hữu của một Alpha khiến cô muốn ôm chặt Omega trước mặt, không ngừng chiếm giữ, hoàn toàn sở hữu.
Tay cô không tự chủ chạm vào vạt áo của Tần Duyệt, luồn vào trong.
Khi đôi mắt đỏ hoe của Tần Duyệt cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, đồng tử đã tràn ngập nước mắt, mờ mịt không rõ.
Cô bất lực dựa vào người phụ nữ đằng sau, để mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Thực lòng mà nói, cô không cảm thấy ghét bỏ, dù động tác của người phụ nữ có chút vụng về, nhưng lại khiến cô có cảm giác thân thuộc, muốn gần gũi.
Nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt người đó quả là khó chịu. Hơn nữa, nơi này là một công ty xa lạ, cô cảm thấy rất thiếu an toàn!
Khi Tần Duyệt lại muốn quay đầu nhìn lại, người phụ nữ đó khẽ cắn lên da cổ cô, đầu ngón tay đặt lên bề mặt lớp vải mỏng phía trước…
Đúng là đồ đáng ghét! Sao lại thích cắn cô như vậy!!
Có chút đau, nhưng xen lẫn với một chút ngứa ngáy.
Tần Duyệt cảm thấy da đầu tê dại, nước mắt vô thức tuôn ra, làm mờ tầm mắt.
Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng điện thoại đang rung lên liên tục, ong ong như tiếng dội trong đầu, khiến cô không nhớ nổi bất cứ điều gì.
Cô gục đầu xuống, bất lực dựa vào bức tường phía trước để làm điểm tựa.
Đôi mắt màu hổ phách ngập tràn nước mắt, mờ mờ nhìn thấy đôi giày vải của mình cùng đôi giày cao gót đen của người phụ nữ đang quấn lấy nhau, toàn bộ cảm giác tập trung vào đôi tay của người phía sau.
Trong phòng cách ly, hương bạc hà nồng đậm hòa quyện với hương đào ngọt ngào, hai người dây dưa trong vòng tay nhau…