Chương 10
CHƯƠNG 10Anh sợ những kẻ đó sẽ không khinh địch bỏ qua.
Giữa trưa, Hướng Thiên lái xe đến trung tâm thành phố, anh định đưa Lăng Chính Trung về công ty, Lăng đại tiên sinh suốt đường vẫn cùng Chu Công đánh cờ giờ mới mở mắt.
-A? Đến trung tâm rồi, không ngờ ngủ một giấc đến trưa luôn, Hướng Thiên, chúng ta đi ăn đi.
-Tôi đưa anh về công ty, anh ăn ở công ty…
-Vậy anh thì sao? Dừng xe dừng xe, ăn ở đây đi!
Lăng Chính Trung không thèm nghe Hướng Thiên, hắn chỉ vào khách sạn phía trước.
-Trong khách sạn có nhà hàng Tây ăn được lắm, mình vào đó ăn đi.
Không lay chuyển được Lăng Chính Trung, Hướng Thiên không thể làm gì khác hơn đậu xe tại bãi giữ gần đó rồi cùng hắn vào khách sạn, anh quan sát thấy bọn người kia không đuổi theo.
Khu này náo nhiệt có lẽ bọn chúng không dám tùy tiện chăng?
Hai người gọi phần cơm trưa đơn giản, Lăng Chính Trung đang ăn cơm khó hiểu hỏi:
-Hướng Thiên, sao anh không cầu bùa bình an cho mình? Nếu như linh nghiệm, năm trăm đồng cũng xứng mà.
Kỳ thật hắn mang kha khá tiền, tính xin cho cả hai luôn nhưng năn nỉ thế nào Hướng Thiên cũng không chịu, Hamster khách sáo như vậy làm hắn không vui.
-Chính Trung, tôi có bùa bình an rồi, vừa rồi trong miếu sợ nhiễm tà khí nên không lấy ra cho anh xem.
Hướng Thiên kéo sợi dây đeo ở cổ ra.
Lăng Chính Trung chăm chú nhìn.
Đó là một chuỗi hạt bạc, trên mỗi hạt có khắc văn tự kỳ lạ, mặt dây là hình một đầu đạn nho nhỏ.
-Giống thật quá.
Nghe Lăng Chính Trung ca thán, Hướng Thiên không khỏi bật cười.
Không phải làm giống thật, mà nó chính là hàng thật, viên đạn này được lấy từ trong cơ thể anh ra, suýt chút nữa lấy mạng anh. Hướng Thiên gắn nó vào chuỗi hạt bạc mẹ anh đặc biệt thỉnh từ chùa Thái Quốc cho anh, mang như trang sức xem như làm kỉ niệm.
-Hướng Thiên, tôi đi toilet, anh ra xe chờ tôi nhé.
Lúc trả tiền, Lăng Chính Trung đưa ví cho Hướng Thiên trả tiền, đi đến nhà vệ sinh ngoài phòng ăn. Hướng Thiên muốn đuổi theo nhưng phục vụ đang đứng kế bên chờ tính tiền, anh không thể làm gì khác hơn là để tiền lại và nói:
-Khỏi thối.
Nói xong liền chạy đến toilet ở hành lang đối diện.
Toilet của khách sạn nằm khuất khúc ngoặt hành lang, Lăng Chính Trung vừa mới đi qua hành lang đã nghe tiếng Hướng Thiên ở phía sau gọi mình.
Lăng Chính Trung mới vừa quay đầu lại, đã bị Hướng Thiên kéo vào lòng. Trong tích tắc, Lăng Chính Trung nhìn thấy ánh sáng bạc xoẹt ngang qua cổ mình. Trong nháy mát, Hướng Thiên phóng dao chặn tên lưu manh kia, tiến lên khóa tay hắn ra phía sau, răng rắc một tiếng bẻ gãy xương cổ tay rồi đá hắn bay ra ngoài.
Động tác nhịp nhàng như nước chảy mây trôi, Lăng Chính Trung trố mắt đứng nhìn, đối diện lại có hai người bay tới, Hướng Thiên một tay đẩy mạnh hắn vào toilet.
-Đi vào.
Lăng Chính Trung thề rằng dù mọi việc diễn ra ngay trước mắt mình nhưng bản thân như hoa mắt, hai người mới tới bị chế ngự, bị Hướng Thiên liên tiếp đá nằm lăn quay trên đất, cuộn người kêu la, lại nghe tiếng răng rắc truyền đến. Lăng Chính Trung há hốc.
Không phải bẻ gãy xương người ta nữa chứ? Hamster sao mạnh dữ vậy? Rõ ràng anh ấy gầy tong mà…
Lăng Chính Trung không còn đủ bình tĩnh để suy xét nữa, hắn phải chống tay xuống bồn rửa mới đứng vững, ngay lúc đó có thêm hai người nhảy ra từ phòng nhỏ toilet, nhưng một người mới vừa tới gần đã bị Hướng Thiên đá vào bên sườn, còn chưa kịp hô đau đã ngã lăn ra đất, người còn lại thấy tình thế không ổn kề dao vào Lăng Chính Trung la lên:
-Mau tránh ra, nếu không tao…
Hướng Thiên không cho tên kia cơ hội nói dứt câu, đã phóng một phi tiêu(*) vào cổ tay hắn, dao rơi xuống, hắn thả Lăng Chính Trung ra, ôm cổ tay lùi về sau, lại bị Hướng Thiên đá ra ngoài. Người này xui xẻo hơn nhiều so với đồng bọn, phía sau hắn là cửa sổ thủy tinh nửa mở, bị đá một phát liền rớt ra ngoài…
Nhưng Hướng Thiên nhanh tay lẹ mắt túm hắn lại.
-Cứu mạng, xin đừng buông tay, cứu mạng…
Lăng Chính Trung lúc này mới có cơ hội thấy rõ đối phương, chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng đính khoen trên mũi, ánh mắt tà ác bây giờ tràn ngập hoảng sợ, hắn dùng hết sức lực bắt lấy tay Hướng Thiên, đau đớn cầu xin.
-Do ai phái tới?
-Không biết… Đại ca nhận mấy vạn đồng của người phụ nữ đó, để gϊếŧ người kia…
-Đại ca của các người là ai?
-Chính là… Chính là người ngồi bên ngoài kia… Van anh, kéo tôi vào, tôi không muốn chết… Cầu xin anh…
-Bản thân không muốn chết, tại sao lại có thể vì một ít tiền mà gϊếŧ người khác?
Hướng Thiên lạnh lùng nói, sau đó thả lỏng nắm tay.
-Đừng!
Lăng Chính Trung hét lên cùng lúc với tiếng thét ở ngoài, hắn cực kỳ hoảng sợ kéo tay Hướng Thiên:
-Trời ơi, anh gϊếŧ người rồi…
Hamster có khả năng kéo tên kia lên mà, nhưng anh ấy buông tay như thế có khác nào là gϊếŧ người?
-Chính Trung, không sao đâu, dưới lầu là đống rác, người kia bị dọa chút thôi hà, không chết được đâu.
Lăng Chính Trung thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên dưới đó là đống rác chưa xử lý, bao bao chất đầy, tên kia vừa té xuống đó vẫn còn nằm bất động, chắc là bị dọa đến hôn mê bất tỉnh rồi. Hắn lập tức xoay người nhìn Hướng Thiên, đột nhiên Lăng Chính Trung cảm thấy người này thật xa lạ.
Hamster bẽn lẽn hay mắc cỡ sao hóa hung hãn như thế này? Thậm chí… Còn có thể nói có chút độc ác…
Hướng Thiên không để ý tới ánh mắt dò xét của Lăng Chính Trung, anh nghe tiếng phục vụ chạy tới liền nói:
-Có kẻ xấu hành hung, mau báo cảnh sát!
Sở Phong là người đầu tiên chạy tới, y không khỏi kêu trời khi thấy mấy kẻ vô lại nằm rêи ɾỉ trên đất. Y phân phó Thường Thanh chỉ huy cảnh sát dọn dẹp hiện trường, sau đó kéo Hướng Thiên qua một góc.
-Hướng Thiên, mấy thằng này có tội thiệt đó nhưng anh xin chú nhẹ tay có được không? Chú xem đi, bây giờ phải đưa tụi nó nhập viện, muốn thẩm vấn cũng phải chui vào bệnh viện a.
Hướng Thiên hổ thẹn nghe Sở Phong ca thán.
-Anh họ, thật ngại quá, thói quen rồi, lần sau chú ý, lần sau chú ý…
-Chú còn muốn có lần sau? Chú xem lần này đi, một thằng gãy xương tay, ba thằng gãy xương sườn, còn thằng xui xẻo nhất thì bị găm phi tiêu cổ tay chưa tính, còn bị đá từ lầu ba xuống, sợ đến mất hồn mất vía, chú bảo anh viết bản tường trình như thế nào hả?
-Sao thế? Là bọn họ đánh người trước mà, nếu không phải tình cờ em ở đây, người bị hại là Chính Trung rồi.
Hướng Thiên nhìn Lăng Chính Trung đang âm trầm đứng bên cạnh.
-Hướng Thiên, anh rốt cuộc bị sao vậy!?
Sau khi chứng kiến một màn võ thuật tác chiến đặc sắc hơn cả phim, nếu Lăng Chính Trung còn cho Hướng Thiên là một nhân viên bảo hiểm bình thường thì hắn sống thật uổng phí.
-Í, em họ, chú không có nói cho anh Lăng biết trước khi chú làm gì sao?
-Ơ…
Hướng Thiên xấu hổ làm cho lửa giận trong lòng Lăng Chính Trung càng bừng cháy, hắn lạnh lùng nói:
-Không cần phải nói, tôi không muốn biết, cảnh sát Sở, tôi còn phải đi làm, tôi có thể đi được chưa?
Vừa rồi Thường Thanh đã bắt hắn viết một số biên bản đơn giản, cho nên Sở Phong cũng không giữ hắn lại, vì vậy Lăng Chính Trung đi thẳng không quay đầu lại, Hướng Thiên vội vàng đuổi theo.
-Chính Trung, tôi không cố ý gạt anh…
-Chìa khóa xe và ví tiền!
Hắn tức đền hồ đồ rồi, quên mất Hướng Thiên còn đang giữ hai thứ ấy.
Lăng Chính Trung nhận đồ vật Hướng Thiên đưa, không thèm để ý lời giải thích, xoay người đi đến bãi đỗ xe, lái xe đến công ty.
Cái rắm gì thế này? Mình xem Hamster là bạn, vừa giúp mua bảo hiểm, vừa giúp tìm việc còn cho anh ấy vào nhà mình ở nữa chứ, tuy là vì muốn ăn bữa sáng của ảnh nấu, nhưng mình làm thế vì nghĩ đến tài chính anh ấy eo hẹp, muốn hai người ở chung để tiết kiệm chi phí. Mình thật lòng đối đãi với Hướng Thiên, cuối cùng nhận lại gì, người ta có nói thật với mình đâu, đem mình như đứa ngốc, mình thật là ngu ngốc!
Lăng Chính Trung cứ như vậy nổi giận đùng đùng lái xe đến công ty, rồi nổi giận đùng đùng ngồi vào bàn làm việc, ném hết văn kiện, ngay cả cà phê hắn thích nhất cũng bị hất cho vương vãi.
Thấy bộ dạng ăn thịt người của quản lý Lăng, tất cả nhân viên đều tự động không hẹn mà tránh xa, sợ lạc đạn văng trúng mình, ngay cả Nhạc Hoa luôn luôn hiểu hắn cũng không biết vì sao giám đốc vui vẻ lại hóa thành cái dạng này.
-Quản lý Lăng, buổi sáng tôi giúp anh phỏng vấn mấy cô đến dự tuyển chức thư ký, tôi thấy có một cô rất được, đây là sơ yếu lý lịch của cô ấy, anh xem chút đi nếu thấy hài lòng tôi sẽ gọi cô ấy đến thi vòng hai.
Nhạc Hoa cẩn thận đặt phần tài liệu trước mặt Lăng Chính Trung, dù sao đây cũng là lần đầu nhìn thấy hắn nổi giận.
Lăng Chính Trung cũng không muốn phát tiết bực dọc, nhưng không hiểu sao hắn không khống chế được tâm tình, nhìn Nhạc Hoa khép nép cần thận như vầy hắn cũng có chút hối hận.
-Tôi tin tưởng mắt nhìn người của cô, nếu cô nói cô ta rất được là được rồi, báo cô ta ngày mai đến thi vòng hai đi.
Đuổi Nhạc Hoa đi, Lăng Chính Trung nhấp một ít cà phê, loại cà phê bình thường hắn thích nhất nay lại hết sức khó nuốt.
Quả do tâm lý mà.
Ngẫm lại Hướng Thiên cũng không có gì không đúng, hai người bọn họ chỉ mới biết nhau vài ngày, không phải hắn cũng không nói cho Hướng Thiên những chuyện trước kia của mình sao? Tại sao lại muốn đối phương phải thẳng thắn?
Nhưng mà…
Hắn không thích Hamster giấu giếm hắn, không thích Hướng Thiên tinh khiết như vậy lại có một mặt xảo trá.
Vì vậy, Lăng Chính Trung bực bội cả buổi chiều, không thèm động ngón tay tới đống văn kiện trước mặt, chỉ có tờ giấy trắng trước mặt hắn chi chít cái tên làm hắn không vui.
Sau khi tan sở, Nhạc Hoa dọn dẹp bàn giám đốc trông thấy một chồng giấy, cô tiện tay lấy một tờ, trong đó chỉ có tên một người.
-Hướng Thiên…
Đây là người làm giám đốc thất thường? Thần thánh phương nào vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Hoa lâm vào trầm tư.
-Tôi đã trở về.
Lăng Chính Trung tan ca về nhà, phát hiện Hướng Thiên đã ở nhà, đeo tạp dề làm cơm trong bếp, hương thơm bay đến cửa.
Thức ăn thơm ngon lập tức đánh bay hết ưu tư của Lăng Chính Trung, hắn đói meo rồi, ném cặp táp chạy thẳng vào bếp.
-Chuyện kia… Hướng Thiên, hôm nay xin lỗi…
Nói đi nói lại hắn không thể giận anh ấy, hắn không có lý do để giận, thậm chí cũng không có tư cách để giận, khó có được Hướng Thiên không giận lại còn nấu cơm cho hắn, làm Lăng Chính Trung cảm thấy mình thật trẻ con.
-Chính Trung, người nói xin lỗi là tôi mới đúng, tôi không nên giấu anh, chỉ là không biết nên nói như thế nào… Ăn cơm đi, trở về muộn như vậy chắc đói lắm rồi hả?
Hướng Thiên cười ấm áp làm Lăng Chính Trung an lòng, hắn không dám thừa nhận mình ngồi ở bàn làm việc ngẩn người quên cả giờ về. Vội vã đi rửa tay, giúp Hướng Thiên dọn cơm.
Đơn giản bốn món mặn một món canh, nhưng Lăng Chính Trung đổ mồ hôi khi nhìn thấy món mướp đắng xào, không phải đặc biệt làm món này cho hắn hạ hỏa chứ hả?
Cơm nước xong xuôi, Hướng Thiên gọi Lăng Chính Trung vào phòng khách, bắt đầu giải thích:
-Chính Trung, lúc trước tôi là cảnh sát Interpol…
Cái gì?
Thấy Lăng Chính Trung ngơ ngác, Hướng Thiên nở nụ cười.
-Interpol là tổ chức cảnh sát quốc tế…
-A? Làm cảnh sát giống như anh họ Sở Phong?
Lăng Chính Trung mặc dù có chút xa lạ với từ Interpol này, nhưng “cảnh sát quốc tế” nổ như sấm bên tai hắn, trong tiểu thuyết và TV không phải đang rất thịnh hành sao? Chỉ là tự nhiên có một vị nhảy ra trước mặt làm mình không giật mình cũng khó.
Hamster nhìn qua thẹn thùng sao lại làm nghề nguy hiểm vậy chứ…
Lăng Chính Trung hình dung cảnh sát quốc tế phải là người có khuôn mặt lãnh khốc, cả ngày không cười không nói, so với đạn còn cứng hơn.
Nhưng thân thể Hamster mềm mại như vậy, thắt lưng lại nhỏ…
A, Lăng Chính Trung, mày vừa nghĩ gì vậy hả?
Không để ý tới Lăng Chính Trung đang lạc trong suy nghĩ, Hướng Thiên tiếp tục nói:
-Một năm trước khi truy đuổi một nhóm buôn ma túy ở Thái Lan, khi đấu súng bị thương nặng.
Anh lấy ra đầu đạn đang đeo trên cổ.
-Đây chính là đầu đạn trong ngực tôi, lúc ấy bác sĩ phẫu thuật nói chỉ cần lệch đi vài cm sẽ không cứu được, Thái Lan là nước tin nhân quả, nói rằng tôi sống được là nhờ ba mẹ giúp người tích đức. Sau đó thân phận bại lộ, mẹ tôi và ba người chị vốn chỉ nghĩ tôi là một nhân viên công chức bình thường, sau khi nhận được tin tức đã bay đến Thái, túc trực ở bệnh viện ngày đêm cho đến khi tôi tỉnh. Còn chiến tranh lạnh với ba tôi vì ông che giấu việc tôi là cảnh sát…
Nhớ tới lúc ấy ba vì ủng hộ mình mà trở thành mục tiêu cho cả nhà chỉ trích, đáng thương cầu xin tha thứ, Hướng Thiên phì cười.
-Khi tôi tỉnh, đầu tiên là thấy khuôn mặt lo lắng đến tiều tụy của người nhà, khi đó tôi quyết định rời khỏi Interpol.
-Anh nhất định rất thích công việc đó phải không?
-Đúng vậy, tôi rất thích, nhưng đối với tôi người nhà quan trọng hơn, tôi không muốn họ suốt ngày lo lắng cho tôi.
Xem ra Hamster là một người trọng tình nghĩa.
-Hèn chi anh phản ứng nhanh nhẹn như vậy, lần trước chỗ bãi giữ xe tối như vậy mà anh vẫn nhìn được biển số xe.
Hướng Thiên bất đắc dĩ cười cười.
-Do nhiều năm được huấn luyện như vậy, Chính Trung, bọn tội phạm tôi đối mặt đều cực kì hung bạo, tuyệt đối không thể nương tay, hôm nay tôi ra tay nặng một chút nhưng thói quen rồi, vừa ra tay đã không khống chế được.
-Được rồi, phóng phi tiêu luyện như thế nào? Sao anh phóng điêu luyện thế? Lợi hại quá à, dạy tôi đi.
Nhìn Lăng Chính Trung như đứa nhỏ tha thiết cầu thầy, Hướng Thiên không nhịn được cười ra tiếng.
-Phóng phi tiêu là do ba tôi dạy, hồi còn trẻ ông ấy có mở võ đường, Sư Từ Nam Quyền Thái Lý Phật, rất nổi tiếng trong khu vực, nhưng sau khi kết hôn mẹ tôi bắt ba phải đóng cửa võ đường, cho nên bây giờ ông chỉ là chủ quán ăn nho nhỏ mà thôi, kỹ thuật phóng tôi luyện vài chục năm rồi, phi tiêu nhỏ dễ mang theo, không dùng nhiều sức, lực sát thương không thua dao găm, Chính Trung, nếu như anh muốn học tôi sẽ chỉ anh, chỉ cần chăm chỉ học năm sáu năm là thành à.
Năm sáu năm lâu dữ vậy? Hay là thôi đi, hắn cũng không phải muốn làm đại hiệp gì, luyện cũng vô ích, hơn nữa có Hamster “thϊếp thân hộ giá” rồi còn gì.
-Hướng Thiên, anh đã không còn làm cảnh sát nữa sao không về ở chung với ba mẹ?
Đối với câu hỏi này của Lăng Chính Trung, Hướng Thiên chỉ có thể cười khổ.
-Chính Trung, nếu anh gặp mẹ và ba chị gái tôi sẽ biết việc ở chung với họ khổ đến thế nào, tôi luôn khâm phục ba tôi về mặt này.
Ba phụ nữ hợp lại thành vở tuồng, còn bốn người hợp lại thì thế nào? Nghĩ là biết rồi, Lăng Chính Trung có chút đồng tình nhìn nhìn Hướng Thiên.
-Sau khi tôi rời khỏi Interpol, các chị ấy lấy hết tiền nghỉ việc của tôi, không chừa lại một đồng, còn tôi phải làm công cho quán ăn gia đình, tôi không còn cách nào khác phải tị nạn tại nhà anh họ, bắt đầu làm việc tại quán lẩu cay Lý Ký, rồi đến công ty bảo hiểm Thiên Vận. Chính Trung, chuyện trước kia tôi đã nói hết cho anh nghe, chỉ sợ anh xem tôi khoe khoang…
Nghề nghiệp đặc biệt như vậy dù có nghỉ việc cũng nên giữ bí mật, vậy mà Hamster vẫn nói hết cho hắn nghe, làm Lăng Chính Trung cảm thấy áy náy vô cùng.
Hamster đáng thương quá à, thiếu chút nữa mất mạng không nói, tiền nghỉ việc cũng bị người nhà chia hết, buộc đi làm công cho quán ăn gia đình, mới khiến anh ấy bỏ xứ lên đây, nhất định là rất khổ tâm nha.
Lăng Chính Trung không chút nghĩ ngợi tiến lên ôm lấy Hướng Thiên, vỗ lưng anh, an ủi nói:
-Xin lỗi, Hướng Thiên, đều là tôi không tốt, để anh nhớ tới mấy chuyện thương tâm này, anh muốn ở bao lâu cũng được, tôi nhất định không bao giờ lấy tiền mồ hôi nước mắt của anh đâu.
Ngửi thấy mùi hương thơm mát trên người Hướng Thiên, Lăng Chính Trung giật mình, hắn đang làm gì vậy? Động tác ôm này có mờ ám quá không ta?
Chuyện hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt Hướng Thiên cách đây không lâu lại hiện lên, Lăng Chính Trung đỏ mặt, vụng về buông Hướng Thiên ra, lắp bắp nói mình phải đi tắm, liền đứng lên chuồn thẳng.
Nhìn mặt Lăng Chính Trung đỏ như trái cà chua, Hướng Thiên nhịn hồi lâu mới không để mình cười ra tiếng.
Anh không khổ tâm, sở dĩ chạy lên đây là vì sợ “sư tử rống” của đàn sư tử Hà Đông ở nhà, trên thực tế, trốn được ra đây anh vui vẻ cực kỳ, cách kể chuyện của mình có vấn đề sao? Sao Lăng Chính Trung lại nhìn anh như đứa trẻ bị gia đình vứt bỏ thế…
Có lẽ nhiều năm ở nước ngoài làm ngôn ngữ biểu đạt kém cỏi, làm Lăng Chính Trung hiểu lầm rồi.
Nhưng mà cái ôm vừa rồi thật ấm áp, khác hẳn với cách ôm chầm vào buổi tối, cái ôm này là thật tình, là đau lòng anh.
Ôm như vậy, nếu có thể, anh muốn cả đời…
-Ừm, cô là Trình Tĩnh?
Nhìn cô gái ngồi ngay ngắn chờ phỏng vấn trước mặt mình, Lăng Chính Trung hỏi.
Cô gái theo thói quen gỡ đẩy kính mắt, âm thanh dịu dàng trả lời:
-Đúng vậy.
Cô ấy cao, tướng mạo đoan trang, ngũ quan hài hòa, khóe miệng cong lên như cười, mái tóc nâu duỗi thẳng buông xuống vai, tổng thể là một cô gái xinh đẹp, nếu như bỏ đi cặp kính mắt vàng kia.
Lăng Chính Trung không thích phụ nữ mang kính.
Đàn ông mang kính có thể tăng vài phần chững chạc và ưu nhã nhưng phụ nữ không như thế, kính mắt làm các cô già đi 20 tuổi, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, khóa nó sau lớp thủy tinh dày quả là phí của trời, nhìn Trình Tĩnh đi, đôi mắt cô ấy rất đẹp nhưng bị kính gọng vàng hủy hết rồi.
-Cô Trình, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?
Không biết tại sao, Lăng Chính Trung vẫn cảm thấy Trình Tĩnh rất quen mắt, nhưng lại không có ấn tượng gì.
-Ngài Lăng, chúng ta chưa từng gặp mặt.
Trình Tĩnh mỉm cười nói:
-Tôi vừa từ nước ngoài về thành phố này không lâu, hẳn không có cơ hội quen biết ngài Lăng.
Nói cũng phải, hắn cũng không nhớ mình có quen cô gái nào mang kính.
Lăng Chính Trung xem lý lịch Trình Tĩnh, hai mươi tám tuổi, chuyên lập trình máy tính, học vị thạc sĩ, từng làm việc ở nước ngoài hai năm, vì việc riêng nên nghỉ chỗ làm cũ về nước.
-Cô Trình, với trình độ của cô, ứng tuyển vị trí trưởng phòng cũng được, vị trí thư ký có lẽ phí phạm tài năng rồi.
Trình Tĩnh mỉm cười.
-Ngài Lăng, đó chỉ là giấy tờ, bằng cấp cao đến đâu cũng cần kinh nghiệm phong phú bổ sung, chức vị không nói lên điều gì, nội dung công việc mới quan trọng, nếu như chỉ một chức thư ký tôi còn không làm được sao có thể trở thành quản lý chứ?
-Cô Trình, cô khiếm tốn rồi.
-Ngài Lăng, tôi mong anh không nghĩ tôi là một thư ký tự cao tự đại.
Trình Tĩnh nói câu này làm Lăng Chính Trung nở nụ cười, cô này ăn nói thật khôn khéo.
Phỏng vấn bao gồm nhiều vòng, những điều nên hỏi Nhạc Hoa đã hỏi hết rồi, Lăng Chính Trung chỉ cần xác nhận năng lực ứng biến cùng kỹ năng giao tiếp, đây là hai yếu tố không thể thiếu của nghề thư ký. Về phần năng lực chuyên môn, có thể đánh giá trong thời gian thử việc, Lăng Chính Trung nhìn thấy người phụ nữ nho nhã ngồi trước mặt không sợ không nịnh thành thục trả lời hắn, đã đồng ý 90 phần trăm.
Nhạc Hoa nhìn người thật tốt, cô gái này rất được, chấm luôn.
-Cô Trình, cô được nhận, chào mừng cô gia nhập công ty.
Lăng Chính Trung đứng dậy, đưa tay hướng đối phương, Trình Tĩnh cũng đứng lên, bắt tay hắn.
-Cảm ơn ngài Lăng cho tôi cơ hội, tôi sẽ cố gắng.
Rốt cục chọn được người tốt, Nhạc Hoa có thể yên tâm đi sanh rồi, tảng đá đè nặng trong lòng Lăng Chính Trung cũng biến mất, Trình Tĩnh là một người phụ nữ thông minh, cô ấy sẽ nhanh chóng tiếp thu mọi việc.
Mấy ngày kế tiếp, Nhạc Hoa bắt đầu chỉ Trình Tĩnh cách xử lý các hạng mục công việc trong phòng ban, Trình Tĩnh quả thật rất giỏi, thậm chí ngay cả pha cà phê cho Lăng Chính Trung Nhạc Hoa cũng giao lại cho Trình Tĩnh.
Mấy tên lưu manh tấn công Lăng Chính Trung đã nhận tội, theo như lời khai thì bọn họ không biết Lăng Chính Trung, chỉ là nhận tiền gϊếŧ người, vốn tưởng chỉ là một vụ gϊếŧ người bình thường ai dè hố nặng như vậy. Còn về phần người đưa tiền, bọn họ miêu tả một người phụ nữ mang kính mát và khẩu trang, tóc uốn, hoàn toàn giống với người phụ nữ trong taxi lần trước, nhưng về chi tiết thì bọn họ không diễn tả được.
Là một phụ nữ.
Hướng Thiên biết được chuyện này cũng không nói lại với Lăng Chính Trung, anh biết với đầu óc như nước lã của Lăng Chính Trung hẳn cũng không nhớ được bất kỳ đầu mối nào.
Chuyện này đi một vòng lớn lại quay đầu vị trí ban đầu.
Còn về tin đồn giữa Dư Thắng Lân và Hứa Dương, bởi vì tự nhiên mối quan hệ giữa đương sự và Lăng Chính Trung chuyển biến tốt đẹp nên tin đồn cũng sụp đổ. Dư Thắng Lân nói riêng với Lăng Chính Trung là hoài nghi ngờ Lâm Huy giở trò, vì hôm hắn nghe điện thoại của Hứa Dương thì Lâm Huy đang ở trong phòng thư ký của hắn. Hơn nữa nếu hắn nghỉ việc người được lợi nhất chính là Lâm Huy, chính vì vậy hắn ta mới có động cơ lan truyền tin đồn, nhưng hắn không có chứng cớ nên chỉ có thể hoài nghi thôi, làm việc đều dè chừng hơn.
Trung gian có một Dương Nhất Tình, quan hệ của Lăng Chính Trung cùng Dư Thắng Lân tốt đẹp lên không ít, trong công việc có Trình Tĩnh hỗ trợ, không cần mỗi ngày đều tăng ca cực khổ, tan ca còn có người nấu cơm cho mình, Lăng Chính Trung cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ tốt đẹp như vậy.
Đáng tiếc, không có chuyện gì vui vẻ tuyệt đối cả, ngay lúc Lăng Chính Trung cảm thấy hạnh phúc của mình dâng đến đỉnh thì hết lần này đến lần khác có người đá hắn xuống.
Tập 2
Văn án:
Người có thần kinh thô hơn đường ống nước Lăng Chính Trung vất ra sau đầu án mạng gϊếŧ hại bạn gái cũ, vẫn thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống mỹ mãn của mình: ở cùng Hướng Thiên, ăn uống Hướng Thiên nấu, tìm được thư ký mới… Chỉ có một điểm duy nhất không được hoàn hảo là do Lâm Xảo Nhã đeo bám hắn như đỉa đói! Chẳng lẽ chuỗi sự kiện trả thù liên tiếp này có liên quan đến cô ả ghen tuông này?
Con điên này, không thể tha thứ. Lăng Chính Trung biết khôn rồi, hơn nữa tự mình trải qua “kinh nghiệm” hậu quả khó lường ──
Hắn bị chuốc thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lần đầu tiên của hắn, cho Hướng Thiên… Mà cả đời hắn cũng đã cho Hướng Thiên…