Mùa đông, Thanh Chính năm thứ chín.
Dưỡng Vinh đường, phủ Tạ quốc công.
Làn khói mỏng bay ra từ lư hương tím, hương thơm dịu nhẹ lượn lờ qua bức bình phong hình hạc trắng bay về núi. Chén thuốc bổ màu nâu đắng ngắt, chiếc thìa bạch ngọc liên tục múc thuốc, rất nhanh đã thấy đáy chén.
Tạ Ý Thích đặt chén không sang một bên, lấy khăn tay ra cẩn thận lau miệng cho bà lão đang ốm đau nằm trên giường.
Trong phòng chỉ có hai bà cháu, Tạ lão phu nhân cầm tay Tạ Ý Thích, nhìn cô cháu gái có gương mặt xinh đẹp, thần thái dịu dàng hiền thục, hốc mắt bà dần đỏ lên.
“Sau này cháu ta sẽ ra sao đây…”
Tạ Ý Thích ngoan ngoãn để tổ mẫu (bà nội) cầm tay trái mình, còn tay phải thì đặt lên mu bàn tay gầy gò vì bệnh tật của bà.
Nàng cười khẽ, nói: “Tổ mẫu, bà chỉ bị phong hàn mà thôi, đại phu có nói bà đang dần khỏi bệnh rồi. Hay là bà trách con chăm sóc không tận tâm, kể từ nay không thương Thích tỷ nhi nữa?”
“Nói linh tinh, sao bà lại không thương con cơ chứ.” Tạ lão phu nhân trừng nàng, trong lòng biết nàng cố ý nói vậy để mình thấy an tâm. Nhưng dù sao bà cũng vừa bị bệnh nặng, khó mà khỏe mạnh như trước được, vì vậy vẫn băn khoăn mà thở dài: “Ban đầu bà cũng không định nhúng tay vào hôn sự của con, làm cho con và cha con càng xa cách nhau hơn đâu, nhưng thằng súc sinh kia lại mảy may chẳng quan tâm, nên bà chỉ đành tự mình lựa chọn cho con.”
Tạ Ý Thích từ từ nằm sấp xuống, kề mặt lên tay bà, nói nhỏ: “Vẫn là bà nội thương con nhất. Nhưng bà ơi, hôn sự của con… có thể để con tự quyết định được không?”
Tạ lão phu nhân ngạc nhiên, bật thốt: “Con có người trong lòng rồi à?”
Nói xong lại thấy không đúng lắm nên đổi cách hỏi: “Con vừa ý ai rồi à? Người đó là con nhà ai, để bà cho người đi hỏi thăm, nếu như thích hợp thì bà chắc chắn sẽ làm chủ cho con.”
“Chưa ạ.” Tạ Ý Thích nhìn chằm chằm chữ như ý được thêu trên màn giường một lúc lâu rồi mới chớp đôi mắt hơi khô, nói tiếp: “Bà đừng quan tâm chuyện này làm chi, cháu gái có kế hoạch rồi.”
Câu từ không ra thể thống gì như vậy, Tạ lão phu nhân nghe xong chỉ thấy đau lòng.
Thích tỷ nhi của bà vừa mới sinh ra chẳng được bao lâu đã mất mẹ, cha ruột lại là kẻ vô dụng chỉ biết sướиɠ cho bản thân, mẹ kế cũng chẳng thương, còn bà thì vừa già vừa yếu, kết quả là chuyện cả đời mình cũng phải tự tính toán.
Trời thấy còn thương, giúp Thích tỷ nhi của bà có thể gả cho một phu quân biết thương nàng đi.
Sau khoảng nửa chén trà nhỏ, Tạ Ý Thích chăm sóc cho lão phu nhân còn đang bệnh ngủ xong, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ra khỏi Dưỡng Vinh đường, từng tiếng pháo và tiếng chiêng từ trên đường phố phía xa xa truyền vào phủ Tạ quốc công, Tạ Ý Thích dừng bước.
Tân Lục, nha hoàn thϊếp thân đứng chờ ở bên ngoài tiến lên, nói: “Cô nương, có cần nô tỳ ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra không ạ?”
Tạ Ý Thích không đáp lại, chỉ im lặng đếm số trong lòng.
Lúc đếm tới số năm, cách đó không xa truyền đến tiếng hô hào hứng, không biết là của đứa trẻ nhà nào.
“Bắc Lăng Quan bị đạp đổ rồi! Bắc Lăng Quan bị đạp đổ rồi!”
“Thái tử diệu kế, binh sĩ kiêu dũng, trận chiến này bên ta toàn thắng! Toàn thắng ——”
Tân Lục nghe xong cũng không khỏi kích động: “Nô tỳ nhớ rõ Bắc Lăng Quan là cổng thành bảo vệ đô thành của bọn mọi rợ nước Húc. Bắc Lăng Quan bị đạp đổ, nghĩa là nước Húc chắc chắn bại trận, Thái tử thắng trận sắp trở về… Cô nương?”
Tân Lục hoang mang nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Ý Thích, buồn bực hỏi: “Sao trông người có vẻ không vui lắm?”
Tạ Ý Thích cưới khẽ: “Bởi vì từng vui rồi.”
“Dạ?” Tân Lục không hiểu.
Tạ Ý Thích không giải thích, cũng không biết giải thích như nào, chỉ bước nhanh về sân của mình.
Ngồi trong phòng đọc sách một canh giờ, đại nha hoàn Cẩm Tú bên người Trần thị, phu nhân Tạ quốc công, cầm một bộ quần áo mùa đông mới tinh đến nói, phủ đại trưởng công chúa mở tiệc ăn mừng Bắc Lăng Quan thắng lớn, nhị cô nương chuẩn bị cho tốt, giờ dậu ngày mai đi dự tiệc cùng Trần thị.
Tạ Ý Thích bảo Xuân Quy, một nha hoàn thϊếp thân khác, thưởng cho nàng ta rồi sau đó đặt sách xuống, cầm bộ đồ mới lên nhìn.
Thật ra cũng không cần nhìn kỹ. Đồ mới lần này hợp với áo choàng mới, màu xanh trắng thêu hoa lan, vừa nhìn đã thấy giống hệt trong mơ.
Không, không phải trong mơ.
Tạ Ý Thích cau mày, bỏ quần áo xuống không nhìn nữa, đi thẳng đến thư phòng.
Để lại Tân Lục và Xuân Quy không hiểu chuyện gì.
Tân Lục: “Xuân Nhi, ngươi có thấy hôm nay cô nương cứ lạ lạ thế nào không?”
Xuân Quy gật đầu, mày đẹp nhíu lại: “Hình như cô nương có tâm sự, từ lúc ngủ dậy đã như người mất hồn rồi.”
Trong thư phòng, Tạ Ý Thích trải giấy trắng, lấy bút lông sói chấm mực rồi viết xuống một ngày.
Ngày 3 tháng 12 Thanh Chính năm thứ 9.
Ngày nàng chết.
Cách hôm nay mười bốn ngày.