Trò Chơi Vạn Giới

Chương 25: Vây công ư?

Lúc này, Ma Thần đi ra phía sau bọn họ, hắn cười ha hả.

“Thấy vui không Huyết Thần? Thấy sao khi bị vây công?”

“Ngươi nên chịu chết đi!” Quỷ Thần nói.

“Con ta đang đói lắm đó, nó lâu rồi chưa được ăn Ma Thần rồi.” Cổ Ma nói.

“Huynh, chúng ta cùng gϊếŧ thêm một tên Ma Thần nào!” Trảm Ma nói. “Thôi nào, có gì từ từ nói.” Diệt Thần nói.

“Ta sắp thêm một xác rồi.” Tử Thần nói.

“Thí chủ có duyên với phật, nếu người nguyện qui y cửa phật, chúng ta hứa sẽ giúp đỡ người.” Một vị cao tăng nói.

“Sinh ca, người ta nhớ người lắm đó.” Mị Ma nói.

“Ta thèm máu lắm rồi!” Sát Ma nói.

“Các ngươi nghĩ tại sao ta lại có thể trở thành người mạnh nhất trong Thập Đại Ma Thần?” Huyết Thần bình tĩnh nói.

“Các ngươi có thể kích sát “Đại đạo cảnh” không?”

“Vậy thì sao chứ? Chúng ta chỉ cần đoàn kết là có thể gϊếŧ Đại đạo cảnh rồi!” Ma Thần nói.

“Vậy… các ngươi sẵn sàng hi sinh mạng sống của bản thân không?”

Các vị đang có mặt đều bất ngờ với câu nói của anh bởi họ đúng là không muốn liều mạng để rồi chết ở nơi này.

“Sao vậy? Các vị không muốn hi sinh đúng không?”

“Không có sự hi sinh thì sao tạo ra anh hùng được đúng không các vị cao tăng?”

“Phật ta độ hoá chúng sinh, nếu phải chọn thì ta sẵn sàng chết để chúng sinh được an yên.”

“Nói sai rồi, ta đang nói ai sẵn sàng hi sinh chứ không phải ai sẵn sàng chịu chết!”

Nói rồi, anh lập tức bắt đầu cuộc chiến kinh khủng nhất này.

Thấy anh tấn công, các vị cao tăng đứng đầu lập tức lệnh các đệ tử dựng đại trận chấn thủ. Khi đòn đánh của anh vừa chạm đến lớp phòng ngự đại trận thì lập tức một âm thanh chói tai của kim loại va chạm vang lên.

“Lũ hoà thượng trọc các ngươi giả nhân giả nghĩa cái gì ở đây! Đã là một trong Thập Đại Ma Thần rồi mà còn cố gắng giữ hình tượng nhân nghĩa cho các tên nhóc kia nghe ư?” Quỷ Thần nói.

“Thật ngu ngốc!” Cổ Ma nói. “Lại đi chọn lúc hoà thượng này làm đối thủ đầu tiên, không sợ chúng dựng trận đối phó hay gì.”

“Kệ đi, dù sao kết cục vẫn không đổi thôi mà.” Tử Thần nói.

“Giờ chúng ta nên thảo luận xem chia thế nào đây.”

“Chắc chắn phải để cho cổ trùng của ta ăn rồi.”

“Ngươi muốn chết giống như hắn ư?” Diệt Thần nói.

“Vậy các ngươi định chia thế nào? Các ngươi nghĩ đánh bại hắn xong thì còn ai lành lặn à?”

“Thế cũng phải chờ lúc đó đã, giờ phải tìm cách gϊếŧ chết hắn đã.” Trảm Ma nói.

“Được, quyết định vậy đi.”

“Các ngươi định đứng đó xem kịch đến bao giờ? Còn không mau đến giúp chúng ta đi!”

Các vị Ma Thần đồng loạt quay lại nhìn những tên hoà thượng trọc đang chật vật chống đỡ trước những đòn đánh của anh rồi cùng cười.

“Các vị đều là Thiên đạo cảnh mà, sao chưa gì đã kêu cứu rồi.” Mị Ma cười mỉa mai mà nói.

“Chờ thêm lúc nữa đi. Các ngươi vội cái gì?” Cổ Ma nói.

Hừ, các ngươi có bị đánh đâu. Chúng nghĩ hắn yếu lắm hay gì. Đại trận của chúng ta đã bị hắn vào đến nứt ra rồi.

“Thôi được rồi, một người cũng đến góp chút sức đi, không thì đến lúc cần thì lại không giúp nổi nữa đâu.” Ma Thần nói.

“Ta không yếu như ngươi đâu! Ngươi nghĩ những trận pháp với phù chú của bản thân mạnh lắm à?” Quỷ Thần nói.

“Để ta giúp các ngươi.” Tử Thần chậm rãi nói, trong ngữ khí thấy sự bình tĩnh như một vị đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời vậy.

“Được rồi.” Các vị Ma Thần mặt không tình nguyện nói.

Dù sao thì đây cũng là vị lớn tuổi nhất ở đây, dù là Ma Thần thì cũng phải biết kính lão chứ.

Sau đó, các vị Ma Thần đều đồng loạt tung tuyệt chiêu của bản thân. Nhưng những đòn đánh này chỉ là để khống chế anh lại chứ không hề có ý muốn giúp.