Trò Chơi Vạn Giới

Chương 23: Phệ Huyết Ma Thần

Lúc này, thứ kia đột nhiên mở mắt ra, nó ngồi dậy nhìn Huyết Thần rồi lập tức biến mất. Lúc này, xung quanh cả hai đã xuất hiện một lớp sương mù dày.

Còn Ma Thần đang tấn công cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức lùi lại phía sau. Nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó trên vai mình.

Hắn liếc mắt sang thì thấy sinh vật kia đang ngồi trên vai mà nhìn thẳng vào hắn.

Khi thấy Ma Thần đang nhìn mình, nó đột nhiên nở một nụ cười rồi lại biến mất trong làn sương ấy.

“Huyết Thần, ngươi đang trêu đùa ta ư?” Ma Thần hét lên nhưng không hề có tiếng đáp lại.

Đây là… ảo cảnh ư?

“Huyết Thần, ta là một trong thập đại ma thần giống ngươi đấy, ngươi dám xem ta như những thứ sinh vật hạ đẳng kia mà trêu đùa ư?”

“Hừ, không vui gì cả!” Một gọng nói vang lên.

“Huyết Thần, ta biết ngươi đang trêu đùa ta, ta muốn đánh với ngươi! Dừng ngay trò này đi!”

“Gϊếŧ hắn!”

Ngay khi giọng nói đó vừa vang lên, thứ sinh vật kì dị kia lập tức tấn công Ma Thần.

Ma Thần vừa chống đỡ vừa lo lắng anh sẽ đánh lén hắn.

“Ngươi sợ ta ư?” Đột nhiên, giọng nói đó vang lên phía sau hắn. Hắn lập tức quay lại thì chỉ thấy một khoảng sương mù mà thôi.

Khi hắn đang lo lắng thì con quái vật đó lập tức tấn công khiến hắn không kịp trở tay. Hắn đã bị cào một vết trên cánh tay.

Từ vết thương đó, cánh tay hắn lộ ra những vết hoại tử. Hắn cũng bất ngờ vì con quái vật này có thể chém bản thân một vết sâu đến vậy.

“Hừ, dừng trò này tại đây đi Huyết Thần!”

“Tên ta là Phệ Huyết Ma Thần!” Anh tức giận nói.

“Ta mặc kệ ngươi tên gì, dừng trò chơi này tại đây và đánh một trận nghiêm túc với ta đi!”

“Được rồi.” Lớp sương mù dày đặc đó lập tức tan biến như chưa từng xuất hiện.

Ma Thần nhìn về anh đang tiến đến mà nói: “Cuối cùng ngươi cũng chịu đánh nghiêm túc với ta rồi! Tới đây và đánh một trận đi nào!”

Lúc này, anh vẫn tiếp tục chậm rãi tiếp cận Ma Thần. Hắn lúc này cũng cảm thấy anh vẫn đang trêu đùa bản thân.

Hắn từ trong hư không rút ra một thanh hắc kiếm tỏa ra nhiều tử khí đến mức nó đã tạo nên một lĩnh vực chết chóc.

“Đây là lĩnh vực ư?” Lý Quỳ nghĩ.

“Hừ, ngươi có thể chết được rồi đấy Huyết Thần. Để ta dùng tới ma kiếm là ngươi chết chắc rồi.”

“Tên ta là Phệ Huyết Ma Thần! Ngươi không nhớ nổi tên ta ư?!”

“Ta mặc kệ, ta thích gợi vậy đấy. Dù sao đâu hôm nay, ngươi cũng không còn nữa nên cũng chẳng cần nhớ làm gì cả.”

“Hừ, ngươi có thể thử.”

“Đúng ta ta lắm.”

Nói xong, anh lập tức rút ra một thanh kiếm từ trong hư không rồi tấn công Ma Thần.

Khi hai thanh kiếm va chạm, một luồng sóng xung kích lập tức hất văng ba người Lý Quỳ ra khỏi biển ý thức.

Lúc này, Lý Quỳ thấy Dược Thiên đang sợ hãi thì cũng thu kiếm lại rồi quay đi.

Dược Thiên cảm thấy sợ hãi đến mức không thể đứng lên được.

Lý Quỳ quay lại nhìn Dược Thiên. “Sao vậy? Không muốn đi ư?”

Nghe xong câu đó, Dược Thiên lập tức và chân bốn cẳng chạy như bay vậy.

Còn về phía Huyết Thần và Ma Thần đang chiến đấu, hai người vẫn tiếp tục đánh nhưng có vẻ đều đang hữu sức chờ đối phương ra chiêu.

“Hoá ra Huyết Thần cũng chỉ có vậy.”

“Ngươi có thể chết được rồi đấy.”

“Chết ư?” Ma Thần cười nói. “Ta đã chết một lần rồi, không chết thêm lần nữa được đâu!”

“Ồ, một món đồ chơi không bao giờ hỏng!” Anh hưng phấn nói.

Nói rồi, anh lập tức tấn công Ma Thần. Khi đang tấn công bằng những nhát chém uy lực, anh đã bị Ma Thần chém một nhát vào ngực rồi bị một chưởng đẩy vào một cánh cổng không gian.

Khi đang bay vào cánh cổng đó. “Ngươi tạo ra nó từ lúc nào?”

“Ngươi hôm nay sẽ chết, không cần nhớ tên làm gì!” Ma Thần cười.

Sau khi dừng lại, anh mở mắt ra thì thấy chín vị trong thập đại Ma Thần đang vây quanh bản thân.

“Ồ, hoá ra các ngươi muốn gϊếŧ chết fa vậy ư?”