Trò Chơi Vạn Giới

Chương 5: Sư phụ

“Ta muốn mạnh hơn! Tuy ta chỉ là một nô tì nhưng ta nhất định sẽ không để trở thành thứ làm vướng chân công tử, ta nhất định sẽ trở thành hộ vệ của công tử, ta sẽ bảo vệ chàng dù cho có phải hi sinh bản thân!”

“Tên ngươi là gì?” Lúc này, một lão giả hiện ra bên trong thức hải của nàng.

“Ông thật sử có thể giúp ta trở nên mạnh hơn ư?” Nàng nhìn lão giả với một ánh mắt kính trọng mà nói.

“Ha ha, ta đường đường là cường giả nguyên anh mà lại lừa một phàm nhân như ngươi ư?”

Nàng nhìn về lão giả đó và nói:”Thưa tiên nhân, tại sao người lại chọn ta?”

“Cùng là người tu tiên sao ngươi lại gọi ta là tiên nhân nhỉ? Được một tuyệt thế thiên kiêu gọi là tiên nhân, ta thật là quá vinh hạnh đi.”

“Dù sao nếu không có sự cố đó khiến cho linh căn của ngươi vỡ nát thì ngươi cũng đâu phải rơi vào tình cảnh như vậy nhỉ?”

Nàng lúc này nhìn lão giả đó bằng một ánh mắt cảnh giác, nàng hỏi:”Sao ngươi lại biết chuyện này?”

Lão giả cười ha hả mà nói:”Ngươi nghĩ ta cần một thân xác với một linh căn bị tổn hại ư? Nếu cần, ta sẽ đoạt xá tên mà ngươi gọi là thiếu gia kia chứ không phải ngươi đâu. Dù sao thì thượng phẩm linh căn sẽ tốt hơn nhiều với một linh căn bị tổn hại mà. Còn về chuyện tại sao ta biết thì ngươi không phải lo đâu, ta đã quan sát ngươi rất lâu rồi. Ta đã chứng kiến lúc ngươi được người người ca tụng đến khi ngươi trở thành người phàm.”

“Ngươi có mục đích gì khi tiếp cận ta cơ chứ? Nếu ngươi muốn đoạt xá ta thì đã làm ngày từ đầu, khi ta còn là truyện thế thiên kiêu chứ không chờ đến giờ.”

“Ta muốn làm một thỏa thuận với ngươi, ngươi nhận ta làm sư phụ, ta sẽ giúp ngươi trở lại ngày tháng được người ca tụng đó. Đổi lại, khi đó, ngươi sẽ phải giúp ta đúc lại thật thể. Trong khi đó, ta sẽ cố hết sức để giúp đỡ ngươi.” Lão giả vẫn cười cười mà nói “Sao hả, ngươi không lỗ chứ?”

“Được, ta đồng ý.”

Nàng lúc này bắt đầu chìm vào suy tư. Tại sao hắn lại hỏi tên mình trong khi nếu hắn quan sát mình từ lâu thì hắn chắc chắn đã viết rất nhiều về mình nên chắc chắn hắn ta nói dối. Nhưng hắn làm thế nào mà biết được bí mật của ta cơ chứ?

“Ta còn thắc mắc, ngươi có thể giải đáp cho ta được không?”

“Được, ngươi cứ hỏi đi.”

“Nếu ngươi đã quan sát ta từ lúc đó thì ngươi sao lại không biết tên ta cơ chứ? Ngươi đang làm bộ làm tịch cái gì? Ngươi nghĩ ta không có con bài nào hay sao?”

Lão giả vẫn cười, lão vẫn giữ nét mặt vui vẻ mà nói: “Ngươi nghĩ ta đã quan sát ngươi bao lâu rồi mà không biết ngươi đã chuyển thế cơ?”

“Làm sao ngươi biết được?” Nàng lúc này từ trong hư không rút ra một thanh kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén, nhìn thôi cũng có cảm giác bản thân sắp bị chém mất đầu, chuôi kiếm được chạm chổ những đường nét tinh sảo. “Ngươi nghĩ ta không giữ lại được chút sức mạnh nào hay sao?”

Nàng lúc này đã chĩa kiếm ra trước mặt lão giả đó, nàng lúc này muốn lập tức gϊếŧ chết lão giả này.

“Ngươi không muốn khôi phục linh căn bị hủy hoại đó ư? Ngươi không muốn bảo vệ tên nhóc đó ư? Ngươi muốn thành gánh nặng của nó ư? Sức mạnh này của ngươi dùng được bao nhiêu lần cơ chứ?”

“Ngươi gϊếŧ ta rồi ngươi chỉ là một phế vật không thể tự luyện mà thôi, sẽ làm vướng chân trên nhóc đó, ngươi không thể bảo vệ hắn cũng không thể giúp đỡ hắn được. Để ta sống, ngươi sẽ có thể tu luyện cũng như bảo vệ tên nhóc đó, ngươi sẽ không làm vướng chân hắn nữa. Ta nghĩ người thông minh như ngươi sẽ có thể cân nhắc lợi hại khi để lại hoặc gϊếŧ ta nhỉ.”

“Nhưng ngươi phải thề ngươi sẽ không làm gì đây hại cho công tử.” Nàng lạnh lùng nói.

“Được, ta đồng ý.”

Hừ, không phải chỉ là một tên nhóc phế vật thôi sao? Khi ta có được thân thể rồi, ta còn có thể chỉ dẫn hắn ta nữa, lúc đó cô nhóc này sẽ nợ ta thêm một âm tình nữa.

“Đệ tử ra mắt sư phụ.”