Đã một thời gian dài Minh Yểu không gặp Nguyên Dã, còn Lục Tinh Nguyên thì vẫn như thường lệ, hễ rảnh rỗi là lại đến tìm cô, hoàn toàn không có hiềm khích gì với người chị cùng cha khác mẹ này.
So với Nguyên Dã, hiện tại Minh Yểu cảm thấy việc ở bên Lục Tinh Nguyên khó khăn hơn.
Cậu ngoan ngoãn, dính người, thật sự coi cô như chị gái khiến bây giờ cô cũng bị ảnh hưởng bởi Lục Tinh Nguyên, cũng có chút ý muốn hòa hợp với người nhà họ Lục.
Đáng sợ hơn là——
Cô lại không cảm thấy phản cảm.
“Cậu thật sự không thích Trình Tỉ thật à? Gần đây tớ xem cậu ta chơi bóng, càng ngày càng cảm thấy cậu ta cũng được…” Đúng vào giờ tan học, Tiết Linh Tử kéo Minh Yểu đi qua dòng người ra khỏi trường.
Thời gian này, trường trung học số ba rất náo nhiệt.
Tiết Linh Tử hồi tưởng trận bóng trong giờ thể dục, cảm tình với Trình Tỉ tăng lên rõ rệt.
“Tớ nói mãi mà sao cậu không thèm để ý đến tớ thế?” Vì không nghe Minh Yểu nói gì, Tiết Linh Tử không nhịn được kéo cô một cái.
“Không… chỉ là tớ hơi lơ đãng.” Minh Yểu khẽ thở dài, dần thu lại suy nghĩ.
“Cậu nghĩ gì mà không tập trung vậy?” Tiết Linh Tử không hiểu nhìn cô, “Tớ mua chữ ký từ cậu với giá cao, tiêu mất nửa tháng sinh hoạt phí của mình, tớ cũng không nói gì mà.”
Đúng vậy.
Sau khi lấy được chữ ký của Nguyên Dã, Minh Yểu đã bán lại cho Tiết Linh Tử.
“Không phải cậu cứ đòi tớ bán lại cho cậu sao? Còn nói không chiếm lợi của tớ.” Minh Yểu phản bác.
Cô chớp đôi mắt to vô tội nhìn Tiết Linh Tử, biểu cảm đầy tủi thân.
“Đúng, tất cả là lỗi của tớ.” Tiết Linh Tử chủ động nhận trách nhiệm, “Lỗi là do tớ không nên yêu Nguyên Thần.”
Minh Yểu bị cách nói của cô ấy chọc cười.
Còn chưa cười xong, Tiết Linh Tử đã thần bí nói với cô: “Lần trước tớ xin chữ ký Nguyên Thần mà anh ấy không cho, Lục Tinh Nguyên còn biết cách lấy lòng bạn thân tớ trước.”
“…” Minh Yểu không biết nói gì.
Lục Tinh Nguyên đã tìm cô mấy lần, Tiết Linh Tử có bắt gặp, hai người nói chuyện cũng khá hợp. Nhưng cô phải giải thích với Tiết Linh Tử thế nào đây, Lục Tinh Nguyên với cô chỉ là quan hệ chị em đơn thuần?
“Xem ra cậu cũng không thích Lục Tinh Nguyên lắm.” Tiết Linh Tử không biết Minh Yểu đang nghĩ gì.
Cô ấy thở dài thay các anh chàng đẹp trai của trường trung học số ba, “Giờ Lục Tinh Nguyên và Trình Tỉ đều không có cơ hội rồi, không biết ai may mắn được cậu để mắt đến.”
Minh Yểu không vui đẩy cái đầu nhỏ của Tiết Linh Tử, “Cậu quên thân phận của chúng ta rồi à?”
Dù sao cũng là bạn thân nhiều năm.
Tiết Linh Tử hiểu Minh Yểu lại muốn tẩy não mình, cô ấy dứt khoát bịt tai, “Mình hiểu mình hiểu… Mình yêu học tập, không có tình địch.”
Minh Yểu thu tay lại, dấu công lao và danh vọng.
Tiết Linh Tử thì kêu than bên cạnh.
Thành tích của cô ấy luôn ở mức trung bình trong lớp, cũng không tham gia thi nghệ thuật, chỉ có thể trông vào biểu hiện trong kỳ thi đại học.
Lỡ mà may mắn thì sao 🙂
“Tối nay cậu giúp tớ bổ túc tiếng Anh được không?” Tiết Linh Tử thuận thế nói.
Minh Yểu vừa định trả lời, trên vai đã có thêm một bàn tay, “Chị.”
“…” Thật đáng mừng là cậu ấy bỏ cái từ tiên nữ phía sau đi.
Vì Lục Tinh Nguyên tiến lại gần, người của Minh Yểu không thể tránh khỏi cứng đờ.
Lục Tinh Nguyên tinh mắt nhìn thấy Minh Yểu, hất người bên cạnh ra, lập tức chạy tới.
Cậu ấy thở hổn hển, gương mặt non nớt được ánh chiều tà chiếu vào càng thêm ấm áp, “Tối nay chị không có việc gì chứ? Em mời chị ăn cơm.”
“Không có không có, tối nay cậu ấy rảnh lắm.” Tiết Linh Tử hoàn toàn quên mất yêu cầu bổ túc vừa rồi của mình.
Với ý định xem kịch vui không sợ chuyện lớn, cô ấy trực tiếp đẩy Minh Yểu ra.
“Không có việc gì thật sao?” Lục Tinh Nguyên lễ phép hỏi lại Minh Yểu.
Minh Yểu thầm thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi phải giúp Linh Tử bổ túc.”
“Ây da thành tích của tớ kém như thế thì bổ túc cái gì, các bạn học giỏi tự đi chơi đi.” Tiết Linh Tử bổ sung.
Nghe xem, đây có phải là lời con người nói không?
Minh Yểu quay lưng lại. Ở nơi Lục Tinh Nguyên không nhìn thấy, cô giận dữ lườm Tiết Linh Tử một cái.
Tiết Linh Tử thì thẳng lưng, giả vờ bình tĩnh nhìn cô.
Không ngờ Lục Tinh Nguyên không theo lẽ thường, lắc đầu nói: “Không sao, ăn cơm xong rồi các chị bổ túc cũng không muộn, chị Linh Tử cũng đi cùng đi.”
“Vậy chị không làm phiền hai người chứ?” Tiết Linh Tử đáng xấu hổ lại động lòng.
“Không sao, em đã gọi xe rồi.” Lục Tinh Nguyên lướt điện thoại, không để ý nói: “Cậu của em lát nữa phải đi xem mắt, các chị cùng em đi xem náo nhiệt không?”
Nghe đến tên Nguyên Dã, Tiết Linh Tử lập tức có hứng thú, “Đi đi đi, nhất định phải đi.”
“…” Minh Yểu chỉ cảm thấy không nói nên lời. Rất khó tưởng tượng được cái tên Nguyên Dã lại gắn với hai chữ xem mắt.
Không biết cô gái nào “may mắn” như vậy.
–
Chiếc xe Lục Tinh Nguyên gọi đến rất nhanh. Cậu ấy rất lịch sự ngồi lên ghế trước, để lại ghế sau cho Minh Yểu và Tiết Linh Tử.
“Nguyên Thần còn độc thân sao?” Vừa rồi Tiết Linh Tử không phản ứng kịp, giờ lên xe mới tò mò.
Cô ấy nắm lấy lưng ghế phụ, kiên nhẫn chờ Lục Tinh Nguyên giải đáp.
Lục Tinh Nguyên ngẩng đầu khỏi điện thoại.
“Ừm.” Cậu ấy gật đầu đáp một tiếng, sau đó bổ sung: “Cậu em lười lắm, nếu có thời gian yêu đương thì chắc cậu ấy đã có thể tiếp tục chơi nhạc.”
Tiết Linh Tử há miệng, không dám tin vào tai mình, “Vậy hồi trước khi chơi ban nhạc, anh ấy có… fangirl không?”
“Khụ khụ.” Minh Yểu hơi ngại, giả vờ ho một tiếng.
Cô cũng không ngờ Tiết Linh Tử lại hỏi từ góc độ đặc biệt như vậy, đã nói là fan trung thành cơ mà?
Tiết Linh Tử nhận được tín hiệu từ Minh Yểu, cũng phối hợp bổ sung một câu: “Tất nhiên chị rất tin vào nhân phẩm của Nguyên Thần, chỉ là có chút tò mò về giới rock thôi.”
Nói hay quá.
Minh Yểu không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi sợ nghe thấy những lời không dễ nghe.
“Cậu em không thích người khác đuổi theo mình.” Lục Tinh Nguyên lắc đầu, nói với ý nghĩa không rõ ràng.
“Chị đã nói mà.” Tiết Linh Tử thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lo lắng cảm thán, “Vậy cả đời này chị có đợi được anh ấy chủ động theo đuổi không nhỉ?”
Nghĩ đến mà thấy tương lai thật tăm tối.
Lục Tinh Nguyên dường như thấy cô ấy thú vị, quay đầu cười nói: “Chị Linh Tử dễ thương thật.”
“Em cũng rất đẹp trai.” Tiết Linh Tử đáp lại bằng một cái nháy mắt, lời khen ngợi đúng chuẩn công nghiệp.
Cuộc nói chuyện của họ lọt vào tai Minh Yểu, cô không nhịn được cong môi cười.
–
Hai mươi phút sau. Xe riêng thuận lợi đến nhà hàng Pháp trên đường Trường Lạc.
“Chúng ta có nên thay đồng phục không?” Tiết Linh Tử vừa xuống xe mới nhận ra.
“Không cần.” Lục Tinh Nguyên hoàn tất thanh toán trên điện thoại, “Bị nhìn thấy cũng không sao.”
“Ồ.” Tiết Linh Tử mơ màng gật đầu, kéo Minh Yểu xuống xe.
Nhà hàng C’est Bon là một trong những quán nổi tiếng ở Hải Thành, nổi tiếng với môi trường ăn uống thanh lịch và hương vị Pháp chính hiệu.
Vừa bước vào nhà hàng, họ đã bị đèn chùm pha lê xoắn treo lơ lửng thu hút. Đèn pha lê trong suốt lấp lánh phối hợp với đèn tường màu vàng ấm, phản chiếu trong ly rượu trong suốt tinh tế, tạo nên một bức tranh thanh lịch và rực rỡ.
Vừa qua sáu giờ, trong nhà hàng không nhiều người.
Nguyên Dã tham gia đầu tư vào nhà hàng, ở đây có bàn cố định dành cho anh. Cho nên thằng nhóc tinh ranh Lục Tinh Nguyên đặt bàn liền kề.
“Các chị ngồi trước đi.” Cậu ấy đi qua, chủ động kéo ghế cho Minh Yểu và Tiết Linh Tử.
“Nguyên Thần chưa đến à?” Tiết Linh Tử ngồi xuống rồi mới hỏi.
Lục Tinh Nguyên nhìn đồng hồ, “Không vội, chúng ta ăn trước.”
Minh Yểu hơi nhíu mày. Cô không nghĩ Nguyên Dã sẽ ngoan ngoãn đến xem mắt, trừ khi thật sự hứng thú với đối phương.
Theo lý mà nói, những gia đình giàu có này có yêu cầu rất cao về một nửa còn lại, ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối, hiểu rõ gốc gác, là tiểu thư thục nữ.
“Vậy đối tượng xem mắt của Nguyên Thần là ai?” Tiết Linh Tử hỏi ra câu hỏi trong lòng Minh Yểu.
Thực ra Lục Tinh Nguyên cũng không rõ lắm.
“Nghe nói là đại tiểu thư của Điện tử Tây Bối, gần đây vừa hợp tác với Nguyên Tự.” Cậu nói.
“Đợi đã, cái này hình như chị có nghe nói rồi.” Kỹ năng hóng hớt của Tiết Linh Tử vào giây phút này đã được phát huy.
Cô ấy nhớ lại một lúc, hỏi: “Có phải cô ấy từng tham gia buổi gặp gỡ tiểu thư danh gia đợt trước không?”
“Chuyện này thì em không rõ.” Lục Tinh Nguyên thật sự không biết.
Tiết Linh Tử hăng hái hóng hớt, còn đang định lấy điện thoại tìm mấy group tám chuyện nào đó thì thấy bóng dáng quen thuộc.
“Anh ấy đến xem mắt thật à?” Tiết Linh Tử nhỏ giọng hỏi.
Nguyên Dã mặc một chiếc áo hoodie đen có dây mũ tết bím, cổ đeo trang sức đầu hổ lấp lánh. Anh đeo kính râm cổ điển sang trọng, đi thẳng đến bàn số 6, đi đứng oai phong.
Đẹp trai đến không thể tin được.
Nhưng không phải ai cũng thích kiểu này, điển hình như đại tiểu thư Triệu Cẩn của Điện tử Tây Bối.
Nghe nói cô này từ nhỏ đã đọc thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh*, yêu thích văn hóa nhà Nho truyền thống, không ưa gì những chàng trai chải chuốt, vậy nên mẫu người lý tưởng là kiểu nho nhã, chính trực.
*Tứ Thư Ngũ Kinh: Tứ Thư là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: Đại Học (大學 Dà Xué), Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng), Luận Ngữ (論語 Lùn Yǔ), Mạnh Tử (孟子 Mèng Zǐ). Ngũ Kinh gồm 5 tác phẩm Kinh thi, Kinh thư, Kinh lễ, Kinh dịch, Kinh Xuân Thu.
“Nhưng anh ấy mặc phong cách gì cũng đẹp trai hết mà, mình chết mất.” Hai tay Tiết Linh Tử ôm mặt, không hề ngần ngại thể hiện sự mê trai.
Minh Yểu cũng nhìn thấy Nguyên Dã, nhưng anh đeo kính râm, cô không chắc anh có nhìn thấy mình không.
“Cậu em thật ra đến chơi thôi.” Lục Tinh Nguyên càng thêm chắc chắn.
Cậu ấy quay lưng lại với Nguyên Dã, nhưng vẫn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
Lục Tinh Nguyên: [Nếu cần con giúp thì gọi con một tiếng ba đi nào ~]
Nguyên Dã: […]
Nguyên Dã: [Cháu còn dẫn cả Minh Yểu đến?]
Lục Tinh Nguyên: [Đúng vậy]
Lục Tinh Nguyên: [Hay là con để hai chị ấy cùng gọi cậu là chồng nhé?]
Nguyên Dã: [Cút]
Lục Tinh Nguyên đùa một lúc cảm thấy rất vui. Cậu ấy cất điện thoại, cùng Nguyên Dã đợi Triệu Cẩn đến.
Đúng như Tiết Linh Tử dự đoán. Triệu Cẩn mặc một chiếc sườn xám dài màu trắng sữa, tóc được búi gọn gàng sau đầu. Cô ấy trang điểm nhẹ, ngũ quan không quá tinh tế nhưng rất ưa nhìn, có cảm giác tiểu thư con nhà lành.
“Anh là… Nguyên Dã?” Triệu Cẩn đi đến bàn số 6, do dự nhìn chàng trai trẻ trước mặt.
Em họ cô nói không sai, đại thiếu gia của Tập đoàn Nguyên Tự đúng là rất đẹp trai, nhưng đẹp trai thì đẹp trai, anh ăn mặc cũng hơi làm lố quá.
“Xin chào.” Nguyên Dã đã bỏ kính râm xuống.
Anh lễ phép đứng lên, kéo ghế cho Triệu Cẩn rồi mới ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Triệu Cẩn ngồi xuống.
Cô ấy nhìn Nguyên Dã trước mặt, muốn nói lại thôi.
“Này cháu trai, em có biết tình tiết cần có trong buổi xem mắt kiểu phim thần tượng là gì không?” Tiết Linh Tử xem kịch một lúc, đột nhiên hỏi.
Vô cớ có thêm một cô út từ trời lọt xuống, Lục Tinh Nguyên “à” lên một tiếng, không hiểu nhìn Tiết Linh Tử, “Người thứ ba?”
“Bingo!” Tiết Linh Tử búng tay, nhìn Minh Yểu chằm chằm.
Minh Yểu lập tức đờ người ra. Quyết định đi theo họ đến đây quả thật là sai lầm lớn.
Lời tác giả:
Em Yểu sắp bị gài rồi hehe w
Anh Dã: Rốt cuộc cháu định sắp xếp bao nhiêu cô bạn gái cho tôi đây hả Lục Tinh Nguyên?