Chotto Matte - Bắt Lấy Tiểu Cữu Cữu

Chương 5

Người ta luôn phải trả giá cho hành động bất cẩn của mình.

Minh Yểu nhìn chằm chằm vào thông báo trên màn hình điện thoại: “Bạn và người này đã kết bạn thành công, bây giờ có thể trò chuyện” mà rơi vào hối hận vô bờ bến.

Cô định xóa kết bạn như chưa có gì xảy ra thì bên kia, Lục Tinh Nguyên đã gửi tin nhắn tới.

Như thể cậu ấy đã chờ đợi từ lâu.

[Lục Tinh Nguyên: Mèo con đang âm thầm quan sát.gif]

[Lục Tinh Nguyên: Chào buổi tối, chị tiên nữ~]

[Lục Tinh Nguyên: Cậu út của em nói hôm nay gặp chị à? Nếu chị đi chậm thêm tí nữa, chúng ta có thể cùng ăn tối đấy]

Ăn tối?

Thực ra Minh Yểu không ghét Lục Tinh Nguyên, nhưng nếu cô thật sự đi ăn tối với họ, không biết cậu út của cậu ấy sẽ phản ứng thế nào.

Nguyên Dã này… Rất hoang dã.

Minh Yểu lười phản hồi Lục Tinh Nguyên, úp điện thoại lại, ném lên bàn học, nhưng cô đã đánh giá thấp sự rảnh rỗi sinh phiền nhiễu của cậu chàng thiếu niên này rồi.

Lục Tinh Nguyên dường như không thể trò chuyện bình thường nếu thiếu những icon, hoặc có lẽ là để thu hút sự chú ý của cô. Tóm lại, trong nửa tiếng tiếp theo, tin nhắn của cậu ấy ting ting ting suốt không ngừng nghỉ.

Minh Yểu định để điện thoại ở chế độ im lặng nhưng cũng chẳng được tích sự gì hết. Thế là cô đặt bút cảm ứng xuống, cầm điện thoại lên trả lời Lục Tinh Nguyên.

[Lục Tinh Nguyên: Chị tiên nữ không thích Lão Lục, thế cuối tuần em đến nhà chị chơi được không?]

Cô thấy tin nhắn cuối cùng, ngớ người một lúc mới trả lời.

[Minh Yểu: Không phải năm nay cậu đang học lớp 9 sao?]

[Minh Yểu: Ở nhà mà ôn thi đi]

[Lục Tinh Nguyên: Vậy em mang bài tập đến]

[Lục Tinh Nguyên: Chị tiên nữ dạy em học nhé? [mắt lấp lánh]]

……

Đó không phải ý của cô.

[Minh Yểu: Cậu có thể tìm cậu út của cậu]

[Lục Tinh Nguyên: Cậu ấy không được]

Nếu có thông tin liên lạc của Nguyên Dã, Minh Yểu nhất định sẽ chụp màn hình đống tin nhắn này rồi gửi cho anh ngay lập tức.

Đáng tiếc là cô không có. Đương nhiên cô cũng không tiếc nuối, chỉ cảm thấy mối liên hệ giữa cô và Lục Tinh Nguyên có hơi nhiều.

Dù chỉ là sự nhiệt tình đơn phương từ phía cậu ấy.

Minh Yểu cúi mắt, trở lại với bức vẽ của mình.

Từ nhỏ cô đã thích vẽ, Minh Nguyệt cũng luôn tôn trọng sở thích của cô, luôn tạo điều kiện tốt nhất có thể.

Hai năm trước, Minh Yểu bắt đầu đăng truyện tranh thiếu nữ “Đuổi theo ánh sáng” trên mạng. Vì phong cách vẽ tinh tế và cốt truyện lôi cuốn, truyện đã được khá nhiều người biết đến, nhận được sự quan tâm của nhà xuất bản.

Minh Yểu cũng thu về 50,000 người hâm mộ.

Nghe nói dạo này có người hỏi về bản quyền phim, tuy sau đó không thành nhưng cũng là một việc đáng mừng, cho nên tình hình kinh tế của Minh Yểu không tệ như mọi người tưởng. Người ngoài không biết cụ thể thế nào nhưng Minh Yểu thì rất rõ, cô không cần dựa vào nhà họ Lục.

Cô chỉ cần ở đây, giữ lấy ký ức về mẹ là đủ.

Tay Minh Yểu từ lúc bắt đầu vẫn không ngừng vẽ. Nhân vật dưới ngòi bút càng ngày càng rõ ràng hơn, dần càng giống một người.

Cô vốn định phác thảo nhân vật cho tác phẩm tiếp theo, ai ngờ vẽ một lúc lại thành khuôn mặt Nguyên Dã.

Tệ thật chứ.

Trong hai phút, Minh Yểu phân vân giữa việc xóa hay không xóa. Cuối cùng cô quyết định giữ nguyên, chỉ chỉnh sửa một chút.

Chẳng hạn biến đôi mắt dài, quyến rũ thành… mắt cá chết.

Cô tập trung sửa đổi hình tượng nhân vật, không còn để ý tới Lục Tinh Nguyên, cho nên Minh Yểu đã bỏ lỡ cơn bão lòng mà cậu chàng đang ấp ủ.



Sáng sớm hôm sau, trước cửa nhà Minh Yểu vang lên tiếng gõ cửa. Căn nhà cũ không có chuông cửa, chỉ có thể gõ bằng tay.

Lục Tinh Nguyên đeo ba lô, nghiêng người dựa vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Lúc này đã là 9 giờ 25 phút sáng ngày chủ nhật, học sinh lớp 12 được nghỉ, lẽ ra Minh Yểu phải ở nhà chứ nhỉ.

Chỉ là Lục Tinh Nguyên không biết, cách một cánh cửa, Minh Yểu đứng phía sau, giữ nguyên tư thế như cậu ấy.

“Chị tiên nữ?” Lục Tinh Nguyên thử gọi.

“…” Minh Yểu nghe ra giọng cậu ấy, cả người run lên.

Cô thật sự sợ. Minh Yểu sống một mình, gặp người lạ không tránh khỏi lo lắng. Sự xuất hiện của Lục Tinh Nguyên hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, sớm biết thế này, cô nên dứt khoát từ chối từ hôm qua luôn mới phải.

“Chị tiên nữ, chị có ở nhà không?”

Nghe tiếng gọi của Lục Tinh Nguyên, Minh Yểu bắt đầu đau đầu, tiếng rung từ điện thoại trong túi nhắc nhở cô rằng – giả vờ không ở nhà không phải là quyết định khôn ngoan cho lắm.

Minh Yểu đứng thẳng người, lấy hết can đảm mở cửa.

“Sao cậu lại đến đây?” Cô không mời Lục Tinh Nguyên vào ngay, mà khép cửa lại.

“Không phải chúng ta đã nói rồi sao?” Lục Tinh Nguyên bĩu môi, nhìn cô không chớp mắt, “Em có chỗ không hiểu, chị dạy em đi.”

Nếu thỏa thuận đơn phương cũng tính là thỏa thuận thì thật sự hôm qua cậu chàng đã đạt được kết quả mong muốn rồi.

“Nhưng tôi chưa đồng ý với cậu.” Minh Yểu bất đắc dĩ nói.

Cô sinh ra đã quá xinh đẹp, ngay cả khi tức giận, đôi mày cau lại cũng nhuốm vẻ quyến rũ.

“Ừm.” Lục Tinh Nguyên nghiêm túc gật đầu, rồi cười nói: “Nhưng chị cũng không từ chối rõ ràng mà.”

Minh Yểu ngẩn người vì bị nghẹn lời.

Chưa kịp đáp lại, Lục Tinh Nguyên đã vượt qua cô, kéo cửa sắt ra.

“Lục Tinh Nguyên.” Minh Yểu tức giận đi theo.

Lục Tinh Nguyên dù nhỏ tuổi hơn nhưng vẫn cao hơn cô nửa cái đầu, sức lực cũng không bằng nhau.

Cô có tính tình tốt, đối với người em cùng cha khác mẹ này không thể ghét nổi, cô chỉ thầm mong Nguyên Dã đừng biết chuyện này. Không biết có phải do ấn tượng ban đầu không tốt hay không, Minh Yểu cứ gặp Nguyên Dã là thấy lo lắng.

Nếu không vì anh quá đẹp trai…

“Chị tiên nữ, nhà chị thật tuyệt.” Vừa vào nhà, Lục Tinh Nguyên tò mò nhìn quanh, “Em có thể tham quan phòng chị không?”

Nhà Minh Yểu khác với tưởng tượng của cậu ấy, mặc dù rộng chỉ khoảng 60-70 mét vuông nhưng được cô sắp xếp gọn gàng sạch sẽ

Cả căn nhà thống nhất theo phong cách Nhật Bản và Bắc Âu, tươi mát và thông thoáng. Bàn trà trong phòng khách có cơ cấu điều chỉnh điện, ghế sofa vải có thể di chuyển thoải mái, thiết kế bệ nâng mượt mà, vừa đáp ứng nhu cầu hàng ngày vừa tăng không gian sống.

Lục Tinh Nguyên dù sao cũng có chừng mực, không được Minh Yểu cho phép, cậu ấy không dám rời khỏi khu vực chung.

“Không được.” Minh Yểu gần như là bật thốt ra.

Bị từ chối, Lục Tinh Nguyên cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Cậu ấy xoay bàn trà lên, đặt ba lô rồi ngồi xuống.

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

Thật sự là tìm cô giảng bài cho đấy à? Minh Yểu bán tín bán nghi bước tới trước mặt Lục Tinh Nguyên.

“Cậu có muốn uống gì không?” Tính cách cô lại lộ ra.

“Em thích uống nước lọc.” Lục Tinh Nguyên linh hoạt xoay bút trong tay, trả lời một cách khác thường.

Lời này Minh Yểu dĩ nhiên không tin. Cô quay vào bếp, phân vân giữa nước ngọt và sữa chua một lúc.

Lục Tinh Nguyên nghe tiếng ngẩng đầu, vừa lúc thấy Minh Yểu bưng khay đi về phía mình. Trên khay có nước ngọt, sữa chua, yakult, sữa tươi và nước lọc.

“Tự chọn đi.” Minh Yểu đặt khay xuống rồi về phòng mình.

Cô mang ra một tập đề, cùng Lục Tinh Nguyên chìm đắm trong học tập. Thành tích của Lục Tinh Nguyên trung bình, không ngại bám theo Minh Yểu hỏi nhiều bài.

“Ừm.” Cậu ấy mở lon nước ngọt, uống một ngụm, “Em nghĩ chuyện lên lớp 10 không là vấn đề gì.”

Sợ Minh Yểu chê mình, Lục Tinh Nguyên thỉnh thoảng lén quan sát cô.

Những ngôi nhà trong khu này đều thiếu ánh sáng, dù là ban ngày nhưng vẫn phải bật đèn. Cậu ấy và Minh Yểu ngồi cạnh nhau, ánh đèn ấm áp trong phòng khách phủ lên cô một lớp hào quang, Minh Yểu cúi đầu nhìn đề, đôi mắt sáng trong, lông mi rung rinh như đôi cánh thiên thần.

Dịu dàng, trong sáng và mong manh.

Giờ phút này gu thẩm mỹ của Lục Tinh Nguyên được định hình. Cậu tự nhận đã gặp rất nhiều gái đẹp nhưng trong mắt cậu Minh Yểu là đẹp nhất.

Lão Lục quả nhiên là người mê cái đẹp, Lục Tinh Nguyên âm thầm kết luận trong lòng.

Cậu ấy ngơ ngẩn một lúc, định hỏi cô gì đó thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Khác với Lục Tinh Nguyên hồi nãy, vị khách lần này rõ ràng không kiên nhẫn.

Tiếng gõ dồn dập, không có quy luật.

“Người nhà cậu có biết cậu đến đây không?” Trong đầu Minh Yểu thoáng qua một suy nghĩ.

Lục Tinh Nguyên lắc đầu rồi lại gật đầu.

“Rốt cuộc là biết hay không biết?”

“Lúc trên xe em có nói với cậu út.” Lục Tinh Nguyên cười ngây thơ.

Minh Yểu có thể chắc chắn người ngoài cửa là ai.

“Cậu có muốn trốn không?” Cô hoảng loạn đứng dậy, như người vợ nɠɵạı ŧìиɧ bị chồng bắt quả tang.

“Tại sao phải trốn?” Lục Tinh Nguyên ngơ ngác nhìn cô.

“Thôi, cậu cứ ở đây.” Minh Yểu hết cách, vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm, “Dù có tệ cũng chỉ thế này…”

Tiếng gõ cửa vẫn chưa dứt. Cửa nhà Minh Yểu là kiểu đẩy ra ngoài, cô không dám dùng lực, chỉ mở bằng cái khe.

Vừa chớp mắt, cô đã đối mặt với Nguyên Dã đang muốn tự mở cửa. Đôi mắt anh sâu thẳm, con ngươi sáng như ánh sáng mùa xuân.

Tim Minh Yểu đập nhanh, lo sợ lùi lại nửa bước.

Nguyên Dã tiến lên một bước gần Minh Yểu hơn, “Lục Tinh Nguyên đâu?”

Hương thơm gỗ trên người anh nhẹ nhàng xâm nhập vào mũi cô.

Minh Yểu chỉ tay về phía phòng khách.

Nguyên Dã nhìn cô một cái thật sâu, quay người đi vào phòng khách.

“Cậu út, sao cậu đến nhanh thế?” Lục Tinh Nguyên ngước lên nhìn Nguyên Dã, “Con đã bảo 5 giờ cậu hẵng đến đón con mà?”

Minh Yểu thở phào, nhìn bóng dáng cao gầy của Nguyên Dã càng lúc càng xa, nhưng cô buộc phải bước vô nhà, kéo gần khoảng cách với anh.

“Tôi sợ cháu quên đường về.” Anh quay lưng lại, giọng nói trầm ấm quen thuộc.

Lục Tinh Nguyên cười toe toét: “Nhưng con không muốn về bây giờ, con còn muốn ăn trưa với chị tiên nữ mà.”

Minh Yểu: ???

Cô hẹn ăn trưa khi nào?

“Tiên nữ chỉ uống sương, không ăn cơm.” Nguyên Dã lạnh lùng nói.

“Chị tiên nữ của con vừa có thể nấu ăn vừa có thể ăn cơm.” Lục Tinh Nguyên không chịu thua.

“Hừ.” Nguyên Dã cười lạnh lùng.

Cuộc đối thoại này khiến cô thật sự không chịu nổi chút nào, nếu không phải vì đây là nhà mình, Minh Yểu đã muốn quay người bỏ đi cho rồi.

Minh Yểu vừa định can đảm đối mặt, Nguyên Dã đã quay đầu trước.

Ánh mắt họ chạm nhau trong không khí. Cô ngẩn người, nghe Nguyên Dã không biểu cảm nói với mình: “Cô thật sự biết nấu ăn?”

Đầu Minh Yểu trống rỗng.

Bởi cô nghĩ ngay đến việc, Nguyên Dã thừa nhận cô là tiên nữ?

Mặt cô đỏ bừng, nhỏ giọng đáp: “Tôi… không biết.”

Lời tác giả:

Em Yểu: Nhưng em biết ăn 🙂

Phần tiếp theo hãy đợi màn biểu diễn của anh Dã!