"Đường Mộng, cô chỉ là đứa nhà quê chân lấm tay bùn, ai cho cô tự tin xứng với thủ trưởng Cố của chúng tôi?"
"Cho dù cô có học hết cấp ba thì cũng không che giấu được cái bản chất quê mùa của cô, thủ trưởng Cố của chúng tôi là thủ trưởng của quân xung kích quân khu ba, nhiều lần vì đất nước, vì nhân dân xông pha nơi tuyến đầu, là người mà toàn thể quân dân quân khu ba chúng tôi ngưỡng mộ, cô lấy tư cách gì để gả cho anh ấy?"
"Đường Mộng, vì vinh quang, vì Mục Thiên Tinh quốc, vì tất cả những người dân mà cô yêu quý, hãy phấn đấu đi."
"Chiến sĩ Đường, hy vọng cô lên chiến trường mọi chuyện thuận lợi, quân Thiết chiến chúng tôi chờ cô khải hoàn trở về."
Lông mi cong vυ't của Đường Mộng khẽ run, mày nhíu chặt, trên khuôn mặt tái nhợt toàn là mồ hôi, đôi tay trắng nõn nắm chặt lấy tấm ga trải giường đã hơi ngả màu vàng, hai luồng ký ức trong đầu không ngừng va chạm, như muốn tranh giành quyền chủ đạo, khiến cho cái đầu vốn đã đau nhức như muốn nổ tung.
Mười mấy phút sau, Đường Mộng như con cá sắp chết được nhìn thấy oxy, cô giật mình ngồi dậy, hít lấy hít để, đôi mắt đen láy co rút dữ dội mấy cái rồi bình tĩnh trở lại.
Cô nhìn bức tường xám trắng xa lạ trước mắt, sơn màu xanh lá cây quét từ chân tường lên đến một mét, bên cạnh giường có một cái tủ, trên tủ bày...
Nên gọi là phích nước phải không? Không phải chỉ xuất hiện trong sách cổ thôi sao?
Cảnh giác quan sát xung quanh thấy không phát hiện nguy hiểm, cô mới yên lặng ngồi đó, dung hợp một loạt ký ức không thuộc về mình trong đầu.
Cô vốn là tướng quân của quân Thiết chiến Mục Thiên Tinh quốc, đang dẫn anh em lên chiến trường đánh đuổi dị thú tộc xâm lược lãnh thổ về hang ổ của chúng, lúc nhảy không gian, đột nhiên một luồng sáng xuất hiện trước mắt cô, bao phủ lấy cả người, sau đó cô ngất đi... Khi tỉnh lại thì đã đến cái gọi là năm 1970 của Ngũ Tinh quốc này, một nơi tên là Nam tỉnh Hải Khương.
Mà thân thể cô đang chiếm giữ này cũng tên là Đường Mộng, là con gái út của gia đình Đường Thiết Trụ ở đội Nhân Sơn Miếu, công xã Song Kiều Tử trực thuộc thành phố Hải Khương.
Thú vị hơn là ký ức mà nguyên chủ để lại chỉ có năm năm gần đây, không phải vì đổi lõi nên mất trí nhớ, mà là nguyên chủ cũng chỉ có ký ức năm năm gần đây, bốn năm trước ở đội sản xuất cũng giống như những gì cô đọc trong sách cổ liên quan đến tinh tế, ngoài việc làm việc kiếm công điểm thì ở nhà giúp cha mẹ làm việc nhà.
Nhưng một năm gần đây lại sống khá thú vị.
Nguyên chủ trong một lần tình cờ đã kết hôn với thủ trưởng Cố Thiếu Diễm của quân xung kích quân khu ba, thoát khỏi cuộc sống ở đội sản xuất, bắt đầu cuộc sống nhỏ bé theo quân, thường bị người ta ngấm ngầm chế giễu là xuất thân nhà quê, không xứng với thủ trưởng Cố anh hùng như vậy.
Còn nguyên chủ thì cho rằng những người này ghen tị với cô, ghen tị vì cô có thể gả cho một người đàn ông tốt, thế là trong tiếng chửi rủa, cô lại vô cớ trở nên kiêu ngạo, từ đó thường xuyên vô lý gây chuyện với chồng, thậm chí vì một chuyện nhỏ mà phải làm ầm ĩ đến quân khu, khiến cho mối quan hệ vợ chồng vốn không tốt đẹp lắm trở nên tệ hại.