Cô gái xinh đẹp trước mắt ngày thường chẳng bao giờ đối xử tốt với anh, lúc này lại bất chợt đưa tay ôm lấy mặt anh:
“A Nghiên?”
“Thật sự là anh sao, A Nghiên?”
Giọng nói dịu dàng động lòng của cô gái thậm chí còn mang theo chút nức nở, nhẹ nhàng mềm mại đến mức anh không dám nghĩ đến.
Khoảnh khắc cô chạm vào anh, người đàn ông như ngừng thở.
Cô… vừa gọi anh là gì?
Lúc này, Kỷ Khinh Chu hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã lâu không nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc của anh, đẹp đến mức khiến người ta thổn thức.
Cô quá nhớ anh rồi, đến nỗi quên mất nhiệt độ kỳ lạ quanh mình.
Kỷ Khinh Chu nghĩ mình đã chết rồi, chết rồi mới được gặp lại anh.
“Thanh niên trí thức Kỷ, cô làm sao vậy?”
Tạ Nghiên Bắc chỉ cần một tay là có thể che hết khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Kỷ Khinh Chu.
Thế nhưng khi cô ôm lấy anh, mọi sự kháng cự của anh liền tiêu tan hết.
“Tạ Nghiên Bắc, A Nghiên…”
Kỷ Khinh Chu nhào vào lòng Tạ Nghiên Bắc, ôm chặt lấy anh.
Mềm mại thơm tho ập vào ngực, hơn nữa trong trạng thái gần như không còn gì trên người cô.
Tạ Nghiên Bắc chưa bao giờ biết con gái lại thơm đến vậy, mềm đến vậy.
Cô không chút đề phòng dán chặt vào anh.
Người đàn ông chỉ cảm thấy khí huyết bốc lên, dường như có gì đó không thể kìm lại được.
Thế nhưng nghĩ đến Kỷ Khinh Chu có người trong lòng, hơn nữa lúc này cô chưa rõ ý thức, ánh mắt Tạ Nghiên Bắc trầm xuống.
“Kỷ Khinh Chu, nhìn kỹ xem tôi là ai, tôi không phải Giang Hạ.”
Sợ rằng cô tỉnh lại sẽ hối hận, Tạ Nghiên Bắc đành nghiến răng, mạnh tay ấn vào huyệt đau của Kỷ Khinh Chu.
“Ư!”
Kỷ Khinh Chu khe khẽ kêu lên một tiếng, vốn dĩ người đã nóng đến mức chịu không nổi, giờ vì đau đớn mà đôi mắt thấm đẫm sương mù.
Tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng này suýt khiến sự kiềm chế của Tạ Nghiên Bắc trở thành trò cười.
Anh cười khổ trong lòng, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Kỷ Khinh Chu.
“Đau quá.”
Kỷ Khinh Chu trừng mắt nhìn Tạ Nghiên Bắc một cái, lúc này mới nhận ra điều gì đó không đúng.
Áo ngoài của cô tuột nửa chừng ở eo, toàn thân ướt sũng, lộ ra bờ vai trắng ngần cùng những đường cong không thể che giấu.
Giống như là...
Giống như giây trước còn đang cởϊ qυầи áo vậy.
Kỷ Khinh Chu không kìm được mà khẽ thở gấp một tiếng, lập tức hiểu rằng mình đã uống phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Lúc này, Tạ Nghiên Bắc vẫn ở bên cô, thêm vào đó là khung cảnh quen thuộc xung quanh, đống củi và đồ đạc cũ nát, cùng đám côn đồ bị đánh nằm không xa trên bờ ruộng…
Kỷ Khinh Chu không ngờ mình chưa chết, cô sống lại ở thôn Bạch Vân công xã Kính Tín.
Lúc này là thời điểm thanh niên trí thức chuẩn bị rời thôn hàng loạt để quay về thành phố.
Năm đó cô bị hãm hại, bị lừa đến kho để đồ suýt nữa mất đi trong sạch, chính Tạ Nghiên Bắc đã kịp thời đến cứu cô.
Trịnh Thục Vân bị một nam thanh niên trí thức dụ dỗ đến mê muội, đã gọi một đám người đến bắt gian tại chỗ, trong đó có thanh mai trúc mã của Kỷ Khinh Chu, Giang Hạ.
Lúc đó, trong ánh mắt thất vọng của Giang Hạ, Kỷ Khinh Chu đã bực tức thừa nhận, nói cô đang hẹn hò với Tạ Nghiên Bắc, sắp kết hôn, nhờ vậy mới tránh được tội lưu manh.
Có điều, lúc này Kỷ Khinh Chu rõ ràng không quan tâm gì khác, trong mắt chỉ có Tạ Nghiên Bắc vừa mất đi mà tìm lại được.