Xuân Hoa Còn Vương Vấn

Chương 14

Vậy tại sao, hắn lại đánh cược với vương gia chuyện kia?

Lại còn nói cho vương gia biết, tên thật của ta là Tần Kiệm?

Chẳng lẽ ta không phải là Tần Kiệm của riêng hắn sao?

Ta có chút giận dỗi, giống như tiểu cô nương hờn dỗi vậy, chờ hắn đến giải thích.

Nhưng hắn không hề giải thích, đợi vài ngày, hắn lại vội vàng rời phủ.

Ở bên cạnh Đào thị, ta rất rảnh rỗi, lại tiếp tục nhặt lại nghề thêu thùa.

Ta mất nửa tháng trời, tỉ mỉ tết một chiếc tua rua.

Đào thị nói chiếc tua rua này của ta tết tinh xảo như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng cho người trong lòng…

Ban đầu ta định tặng cho Chu Ngạn, năm đó ở Chu gia, chiếc tua rua ta tặng bị hắn ném xuống đất, bây giờ ta vẫn kiên trì muốn tặng cho hắn, để hắn hiểu rõ tâm ý của ta, vẫn như lúc ban đầu.

Nhưng chưa kịp đưa, đã bị vương gia cướp mất.

Hắn gật đầu khen ngợi: "Tết không tệ."

Sau đó, quang minh chính đại treo lên chiếc quạt của mình.

Thế là, Chu Ngạn biết, Đào thị cũng biết.

Ta vội vàng giải thích, Chu Ngạn chỉ cười nhạt, Đào thị cũng cười nhạt.

Chu Ngạn nói: "Vương gia rất tốt, là người có thể phó thác."

Còn Đào thị thì nói: "Xuân Hoa, ngươi cũng đã đến tuổi cập kê rồi, nếu đã có tình ý với vương gia, vương gia cũng thích ngươi, nâng cao thân phận cũng không sao."

Nàng ấy quả nhiên là người độ lượng, khó trách vương gia và nàng ấy ân ái như vậy.

Ta không cam lòng, đỏ mặt giải thích với Chu Ngạn.

Nhưng hắn lại im lặng nắm tay ta, nói: "Đi, ta dẫn muội đến trường săn b.ắ.n học b.ắ.n cung."

Chu Ngạn lên ngựa, kéo ta lên theo, dẫn ta đến trường săn b.ắ.n của An vương phủ.

Hắn dạy ta cách b.ắ.n cung, cầm tay chỉ dạy, nhắm thẳng vào hồng tâm, mũi tên bay vun vυ't.

Hắn đứng rất gần ta, hơi thở phả vào mặt ta, chỉ cần ta hơi nghiêng đầu, có lẽ môi sẽ chạm vào mặt hắn.

Ta có chút căng thẳng, Chu Ngạn nắm lấy tay ta, áp mặt vào má ta, khẽ nói: "Tần Kiệm, ta muốn đưa muội lên vị trí cao nhất, để muội hô phong hoán vũ, trở thành nữ nhân tôn quý nhất triều Đại Ninh."

Tim ta run lên, tay vô lực buông thõng.

Nhưng hắn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giương cung lên, mũi tên lao vun vυ't, xuyên thủng hồng tâm.

Ta vội vàng giải thích: "Ta không muốn làm người tôn quý nhất, cũng không muốn hô phong hoán vũ."

Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn ta, trong mắt là vẻ u ám khó tả, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Không do muội quyết định, khi muội bước chân vào An vương phủ, ta đã nói rồi, đây là con đường muội tự mình lựa chọn, không được hối hận."

Ta muốn phản bác, nhưng hắn không cho ta cơ hội, hắn bá đạo nắm lấy tay ta, ta giãy giụa, hắn không quan tâm, đặt tay ta lên cung, nhắm thẳng vào hồng tâm.

"Ông trời đã để chúng ta đi con đường này, thì nhất định phải đi đến cùng, đi đến khi nào mục nát, đi đến vị trí cao nhất, cho dù có tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục, nếu không, sống trên đời còn có ý nghĩa gì."