Tiêu Cẩn Du bút pháp uyển chuyển, quay đầu cười với hắn, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Sau đó, hắn đưa tay ra, phủi đi cánh hoa đào rơi trên vai Chu Ngạn.
Bàn tay ấy dừng lại một chút, lại chỉnh sửa y phục cho hắn.
Gió xuân phảng phất, hương hoa đào thơm ngát, trong lòng ta đột nhiên thắt lại, giống như có thứ gì đó vỡ vụn, lan tràn ra tia tia bất an.
Sau đó, ta cúi đầu đặt bánh ngọt xuống, vội vàng rời đi.
Đi được nửa đường, Chu Ngạn đuổi theo, chặn ta lại.
Hắn nắm lấy cánh tay ta, nghiêm mặt nói: "Tần Kiệm, muội đừng suy nghĩ lung tung, không phải như vậy đâu."
Ta không biết tại sao hắn phải giải thích, hắn dường như cũng không biết, vẻ mặt phức tạp, chỉ lẩm bẩm nói: "Nếu ta muốn đi đường tắt, thì đã chẳng đợi đến ba năm sau mới đưa muội ra ngoài."
Ta hiểu rồi, làm sao có thể không hiểu chứ, Chu Ngạn có dung mạo tuấn tú như vậy, lão già hoạn quan như Ngô công công làm sao có thể bỏ qua cơ hội lợi dụng hắn để lấy lòng vương gia.
Nhưng một thiếu niên kiêu ngạo như hắn, sao có thể cam tâm khuất phục.
Bởi vậy, hắn đã phải mất ba năm, mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, trở thành một con d.a.o sắc bén trong tay vương gia.
Lúc ta giặt giũ trong vương phủ, bàn tay chảy m.á.u mưng mủ, không hề sạch sẽ, còn hắn phải gánh chịu nhiều hơn ta gấp bội, không biết đã trải qua những chuyện gì.
Ảnh vệ, sát thủ, tử sĩ... Ba năm qua, hắn đã làm rất nhiều chuyện mờ ám, từng bước một, tay nhuốm m.á.u tươi leo lên vị trí hiện tại.
Những điều này, phải đến sau này ta mới biết được, cũng phải đến sau này ta mới biết, An vương Tiêu Cẩn Du bề ngoài ôn nhu như ngọc, nhưng trong xương cốt lại ẩn chứa dã tâm và du͙© vọиɠ to lớn đến nhường nào.
Hắn họ Tiêu, là hoàng thất tông thân, sao có thể là kẻ tầm thường, Chu Ngạn tiếp cận hắn, không những không bị hắn ăn tươi nuốt sống, mà còn trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.
May mắn thay, Chu Ngạn đã dùng hành động chứng minh giá trị của mình.
Cho dù Tiêu Cẩn Du có ý đồ khác, cũng phải dập tắt ý nghĩ đó.
So với chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hắn càng muốn có được một thanh đao sắc bén hơn.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Đào vương phi đối xử với hắn và Quyền Tư khác nhau, Quyền Tư có thể xuất hiện trên giường của tam công tử, nhưng Trường An thì vĩnh viễn không bao giờ.
Chu Ngạn ngày càng thay đổi, nói chính xác hơn, là hắn đã trưởng thành.
Hắn được vương gia coi trọng, ngay cả tên Ngô công công kiêu ngạo ngông cuồng kia cũng phải khách sáo với hắn, nói chuyện đều mang theo ý cười.
Mặc dù ta đã được chuyển đến viện của Đào thị, nhưng vẫn rất ít khi gặp được Chu Ngạn.
Hắn rất bận rộn, có khi phải đi công tác, một lần đi là nửa tháng.
Thế giới của hắn rất rộng lớn, có An vương Tiêu Cẩn Du thâm sâu khó lường, có huynh đệ kề vai chiến đấu, có vô số kẻ thù cần phải tiêu diệt...
Còn ta chỉ là một người nhỏ bé, sống trong một góc khuất của An vương phủ, không đáng chú ý.
Năm ta mười lăm tuổi, vào một ngày hè oi bức, ve sầu kêu râm ran trên cây.