Trong mắt Chu Ngạn ẩn chứa cảm xúc mà ta không hiểu nổi, đôi mắt nhuốm đầy sương lạnh, như muốn đóng băng, lạnh lẽo thấu xương.
Nhưng ta không còn tâm trí đâu mà để ý, chỉ lo giục giã hắn: "Mau đưa cho ta đi, A Ngạn ca ca."
Hắn mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm nghị, kéo hai cánh tay ta từ trong chăn ra.
"Đừng nhúc nhích." Hắn nói.
Năm đó ta mười ba tuổi, nằm úp mặt trên giường, cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ ra hai cánh tay gầy gò ốm yếu.
Hắn ngồi xổm xuống, mở hộp thuốc, tỉ mỉ bôi từng chút một lên vết thương.
Ta ngứa ngáy khó chịu, thuốc mỡ mát lạnh tỏa ra mùi hương bạc hà, xộc thẳng vào mũi, kỳ lạ thay lại khiến ta thoải mái hơn.
Ta nhắm mắt hưởng thụ, cong cong khóe mắt: "A Ngạn ca ca, dễ chịu quá."
Hắn liếc nhìn ta một cái, chậm rãi nhếch mép: "Vừa ngốc vừa đần."
Giọng điệu vẫn chán ghét như ngày nào, nhưng dường như lại có gì đó khác biệt.
Chu Ngạn thay đổi quá lớn, trước kia hắn mắng ta, là do tính tình thiếu niên, kiêu ngạo khinh thường.
Bây giờ hắn mắng ta, lại có vài phần đau lòng và thương xót.
Ta ngẩn người, nước mắt bất chợt tuôn rơi.
Hắn cũng sững sờ: "Muội khóc cái gì?"
Ta nức nở nói: "Đã lâu lắm rồi, không được nghe huynh mắng ta."
Hắn im lặng: "... Trước kia ta thường xuyên mắng muội à."
"Đúng vậy, trước kia huynh luôn mắng ta, còn giật tóc ta nữa."
"Sau này sẽ không như vậy nữa."
"Nhưng mà, ta rất muốn huynh tiếp tục mắng ta, giật tóc ta."
Ta khóc đến nấc nghẹn, không biết tại sao lại cảm thấy tủi thân như vậy, nước mắt tuôn rơi như mưa.
"Có lúc ta nằm mơ, mơ thấy huynh bắt nạt ta, nhưng ta không muốn tỉnh lại chút nào, bởi vì trong mơ còn có bá mẫu, Lý ma ma, còn có bá bá, ta không muốn tỉnh lại một chút nào..."
Chu gia không còn nữa, ta đã từng rơi lệ, nhưng chưa bao giờ khóc đến đau lòng như hôm nay.
Nghĩ kỹ lại, những năm tháng đó quá đỗi khổ cực, quá đỗi áp lực, khó khăn lắm mới gặp được Chu Ngạn, bỗng chốc không kìm nén được nữa, tủi thân như một đứa trẻ.
Chu Ngạn im lặng không nói, khóe mắt ửng đỏ, đưa tay lau nước mắt trên mặt ta, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên tay ta, lẩm bẩm: "Ta nhớ rồi, đây là đôi tay biết thêu thùa."
Trong nháy mắt, trong mắt hắn lóe lên tia tàn nhẫn, lau nước mắt, xoay người rời đi.
Đêm đó ta mất ngủ. Các tỷ tỷ trong phòng ngủ say sưa, tiếng ngáy vang lên đều đều, ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng như nước chảy qua khe cửa sổ, bóng cây lay động, đung đưa theo gió, xen lẫn tiếng gió rít gào.
Âm u như ma quỷ.
Chu Ngạn không hỏi ta sống có tốt hay không, ta cũng không hỏi han gì hắn, bởi vì ta mơ hồ nhận ra, khi ta phải chịu đựng khổ cực, hắn nhất định cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau khi Chu gia sụp đổ, ta chỉ biết, hắn là người thân duy nhất của ta, là ca ca, là ánh sáng dẫn đường, là phương hướng cho cuộc đời ta.
Ta và hắn, phải cùng nhau tiến về phía trước.