Tôi xuyên không rồi.
Trở thành cô thư ký nhỏ bé bên cạnh tổng tài bá đạo.
Nhiệm vụ của tôi là hoàn thành cốt truyện của nhân vật.
Sếp của tôi - Lục Hàn Xuyên.
Cao 1m88, đẹp trai, giàu có, vai rộng eo thon.
Là giấc mơ của hàng vạn cô gái.
Là người đàn ông nắm giữ huyết mạch kinh tế của thành phố A.
Anh ta hội tụ đủ mọi đặc điểm của một tên tư bản ác độc: Độc miệng, keo kiệt, máu lạnh vô tình...
Làm việc dưới trướng anh ta:
Lương tháng Ba nghìn năm trăm tệ, số phận còn đắng hơn cả cà phê Mỹ.
Bị cốt truyện ràng buộc, tôi không thể nào nghỉ việc.
Đáng tiếc nữ chính vẫn chưa chịu xuất hiện.
Lại một ngày báo cáo nữa.
Lục Hàn Xuyên thẳng tay ném bản kế hoạch lên bàn.
Trong phòng họp im phăng phắc vang lên tiếng "Chát" chói tai.
Một nhóm nhân viên văn phòng đứng bên cạnh như học sinh mẫu giáo bị phạt đứng, ngoan ngoãn chịu trận.
Giọng nói của người đàn ông rõ ràng trầm ấm như tiếng đàn cello.
Nhưng mỗi câu nói ra đều khiến người ta lạnh sống lưng.
"Tôi thật bội phục các người, ngay cả thứ này cũng dám mang lên trình bày, sao? Tan làm rồi nghe Lương Tĩnh Như hát nhiều quá à?"
"Nếu các người định cả đời làm ra mấy thứ đồ bỏ đi này, thì tôi cũng bội phục sự kiên trì của các người đấy."
"Lợn có thể sống vui vẻ như người hay không tôi không biết, nhưng nhìn thấy các người tôi thường nghĩ, con người cũng dễ dàng thỏa mãn như lợn vậy."
"Bộ não của các người mà dùng xử lý bất kỳ công việc nào cần sự chính xác, cũng đều có nguy cơ đoản mạch cực cao."
"..."
Tôi đứng bên cạnh không dám ho he, sợ rước họa vào thân.
Anh ta mắng chửi năm phút không nghỉ.
Rồi đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất.
Như chợt nhớ ra điều gì.
Quay người lại nhìn tôi với vẻ bực bội:
"Thư ký Giang, cô cũng chẳng khá hơn là bao."
"Bản kế hoạch như thế này mà cô cũng duyệt, đi làm rồi quên mắt ở nhà à?"
Để tiết kiệm thời gian họp.
Anh ta đã bảo tôi chọn ra một kế hoạch tốt nhất để báo cáo.
Kết quả bây giờ lại nói tôi chọn kém.
Buồn cười!
Chất lượng tốt thì phải trả giá khác chứ.
Lương tháng chỉ có vài ngàn, lại phải chịu đựng muôn vàn khổ sở.
Đây chính là "nghìn lương vạn khổ" của người làm công ăn lương sao?
Cảm giác giống như một bà lão tám mươi tuổi phải gánh sáu mươi gánh nước dưới trời nắng chang chang ra đầu làng tưới cây con, kết quả phát hiện mình tưới nhầm sang ruộng nhà người khác, thật bất lực.
Tan họp, sếp dặn tôi:
"Thư ký Giang, chuẩn bị một chút, lát nữa đi Hạ Dạ với tôi."
Hạ Dạ là một hội sở nổi tiếng ở thành phố A.
Đây thường là địa điểm mà tổng tài bá đạo và nữ chính gặp gỡ trong tiểu thuyết.
Tôi có linh cảm, tối nay nữ chính sẽ xuất hiện.