Công Lược Nhầm Phản Diện

Chương 5

Một bóng người gầy gõ đến gần.

Cách rèm che.

Ta vội vã lên tiếng.

“Tam hoàng tử điện hạ! Ta... ta vừa tỉnh! Còn chưa rửa mặt trang điểm, có chút không dám gặp người khác, điện hạ đừng vén rèm lên.”

Hệ thống: [Ký chủ, có phải ngươi quên hiện tại đó là phu quân của ngươi?]

“Được.” Tiếng nói như gió xuân vang lên.

Ta lập tức thở ra một hơi.

Người ôn nhu như vậy lại còn luôn tủm tỉm cười là nhân vật phản diện ư?

Hệ thống: [Ký chủ, không nên xem thường người khác! Lén nói cho ngươi biết, Lại bộ thị lang ch.ết tháng trước chính là do hắn g.iết, Tông chính thiếu khanh cũng là hắn g.iết mười lăm ngày trước, trước ngày hắn thành thân cùng ngươi, hắn còn g.iết quan viên mời nhậm chức hồng lư.]

“Nếu không ngươi hỏi hắn một chút xem có hợp tác gì với địa phủ không?”

Ta ra vẻ trấn định.

“Điện hạ tìm ta có chuyện gì sao?”

Tạ Cảnh Phong không lên tiếng.

“Điện hạ?”

Hắn dường như tỉnh lại từ trong mộng.

“Đêm qua có trộm vào trong phủ, ta lo lắng cho sự an toàn của ngươi nên đến nhìn xem.”

Tên trộm này, ta quen, ngươi cũng quen.

Ta đang muốn mở miệng.

Lại bị một cảm giác điện giật lan ra khắp toàn thân.

Ta muốn ch.ém ngươi Tạ Trường Lăng!

Tạ Cảnh Phong nhận ra ta không thích hợp.

“Ngôn Thu, ngươi sao vậy?”

“Ta không có...ta không sao...”

“Giọng của ngươi sao lại run rẩy như vậy?”

“Ách...ta...cái kia...có chút lạnh....”

“Ta đi lấy bát canh nóng.”

Hệ thống: [...]

Ta chăm chú nắm chặt góc chăn.

Tạ Cảnh Phong vừa biến mất.

Tạ Trường Lăng lập tức xuất hiện.

“Ngươi, lăn, ra, ngoài, cho, ta!”

Đôi mắt tĩnh mịch của Tạ Trường Lăng nhìn ta, tay cũng không nhàn rỗi, biết rõ còn cố hỏi.

“Từ nơi nào ra ngoài? Nơi này... hay nơi này?”

Ta hít sâu một hơi.

Mỉm cười mở cửa sổ ra.

“Không danh không phận như ngươi đi từ cửa sổ ra ngoài.”

Hô hấp nóng rực ép lên đôi môi ta.

“Vậy bao giờ mới có thể cho ta danh phận?”

“Xem biểu hiện của ngươi~”

Vậy là.

Khi Tạ Cảnh Phong bưng canh nóng trở lại phòng.

Nhìn thấy cửa sổ đang mở lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Ngôn Thu, không phải ngươi lạnh sao? Sao còn mở cửa sổ?”

Bởi vì còn chưa kịp đóng lại.

Mỉm cười, tỉnh táo.

Sau đó lại tìm lý do.

“Ta lại cảm thấy có chút nóng lên.”

“Hệ thống, chắc hắn sẽ không nghi ngờ chứ?”

Hệ thống: [...Ngươi có tin ta là Tần Thủy Hoàng không?]

Tạ Cảnh Phong đi đến trước mặt ta, muốn sờ trán ta một chút.

“Không thoải mái sao? Có muốn gọi thái y đến xem không?”

Ta vô thức né tránh hắn.

“Để ta nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Trên mặt Tạ Cảnh Phong hiện lên một tia bất ngờ.

Rất nhanh lại khôi phục như thường.

Khóe môi hơi nhấp, ngữ khí ôn nhu.

“Được.”

Ta lặng lẽ hỏi hệ thống.

“Ta như vậy có phải không tốt không? Dù sao còn phải công lược hắn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì kết quả thế nào...”

Hệ thống bỗng nhiên cao giọng, hưng phấn nói: [Ký chủ! ta vừa phát hiện chỉ cần ngươi nói chuyện cùng Tạ Cảnh Phong, giá trị hắc hóa của hắn sẽ giảm xuống, cho nên ngươi nói chuyện nhiều với hắn là được rồi!]

Ngươi nói cho ta nhiệm vụ đơn giản như vậy sớm một chút thì tốt a.

Ta bỗng nhiên đứng lên đuổi theo bước chân Tạ Cảnh Phong.

“Điện hạ có muốn nghe chuyện xưa không? Lúc trước có ngọn núi, trên núi có ngôi miếu, trong miếu có ba hòa thượng...”