Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Tiểu Thư Tể Tướng

Chương 17

"Trước tình hình này, chỉ có hai cách giải quyết."

Ta âm thầm trao đổi với Chu Vân Thanh.

Cách thứ nhất là liều mạng, ta cưỡi ngựa xông lên, cố gắng khống chế Tống Địch, rời khỏi kinh thành.

Nhưng tỷ lệ thành công chỉ có hai ba phần.

Cách thứ hai là trước tiên giả vờ hòa giải với Tống Địch.

Ta đề xuất tạm thời ẩn nhẫn.

Chu Vân Thanh bên kia không lên tiếng, đại khái là ngầm đồng ý cách xử lý của ta.

Vì vậy ta chuẩn bị cầu hòa với Tống Địch.

Nhưng ngay khoảnh khắc ta cầu hòa với Tống Địch.

Cổ họng ta như đột nhiên bị ai đó bóp nghẹt, tiếp theo là toàn thân cứng đờ, suýt ngã ngựa!

...

"Kiều Đồng?" Giọng ai vang bên tai?

"Kiều Đồng?"

Lại có người gọi ta.

Khi ta mở mắt ra, liền thấy huynh trưởng đang ngồi bên cạnh ta.

Thấy ta tỉnh lại, huynh ấy mừng rỡ đến rơi lệ.

Ta nhìn kỹ lại, trước mắt là căn phòng của ta ở biên cương.

"Muội rốt cuộc cũng tỉnh rồi!" Huynh trưởng ta thở phào nhẹ nhõm, "Muội là Kiều Đồng chứ?"

Ta là Kiều Đồng.

Ta vô thức nắm chặt ngọc bội trong tay, không biết Chu Vân Thanh thế nào rồi.

Nhưng dù ta cố gắng xoay sở thế nào, ngọc bội cũng không còn sáng lên nữa.

Không được! Ta phải cứu người!

Thân thể Chu Vân Thanh không đánh lại Tống Địch, nhưng thân thể ta nhất định có thể.

Ta lăn một vòng từ trên giường xuống, chuẩn bị ra ngoài.

Bên ngoài phòng ta, một nhóm người đang bận rộn.

Hành lý được xếp thành từng thùng trên mặt đất, gia nhân đang chuyển ra ngoài, chuẩn bị xếp lên xe ngựa.

"Đây là..." Ta hỏi phụ mẫu đang giám sát bên cạnh.

"Tam hoàng tử sắp về kinh, nương cùng phụ thân đang thu dọn hành lý giúp người."

"À."

Ta ừ một tiếng, giật lấy con ngựa nhanh và chuẩn bị phi nước đại.

Ba ngày hai đêm, đủ cho ta đi đi về về!

Nhưng không ngờ, ta vừa lên ngựa, đã bị phụ thân kéo xuống.

"Con đi đâu?"

"Đi kinh thành!"

Lập tức, ánh mắt phụ thân nhìn ta bỗng trở nên kỳ quái.

Ta nhìn sang Tam hoàng tử, quả nhiên -

Hắn ta đang mang vẻ mặt "nàng ấy có ý với ta".

Phiền chế/t đi được!

Ta không muốn giải thích với bọn họ rằng ta muốn đi tìm người khác.

Nhưng Tam hoàng tử đã lên tiếng: "Đồng Đồng, ta biết trước đây nàng từ chối ta là có khổ tâm. Nàng chờ ta, đợi ta xin thánh chỉ từ phụ hoàng!"

Sắc mặt phụ thân đã sa sầm xuống.

Ngươi có tâm bệnh phải không?

Ngươi về đó còn sống hay không còn chưa biết!

Cứ ngoan ngoãn đối phó với Đại hoàng huynh của ngươi cho xong đi!

Nhưng trên mặt, ta vẫn dành cho Tam hoàng tử sự tôn trọng nên có.

"Tiểu nữ tử không có nổi khổ tâm gì, xin cáo từ!"

Tam hoàng tử ủ rũ rời đi.

Cuối cùng, ta vẫn không đi tìm Chu Vân Thanh.

Bởi vì, ngọc bội lại sáng lên lần nữa.

Giọng Chu Vân Thanh vang lên: "Kiều Đồng muội muội chớ lo lắng, ba ngày sau ta sẽ đến biên cương."

Ta đáp: "Tốt rồi!"

Ba ngày ư! Ba ngày dài đằng đẵng như ba năm.

Ta chẳng còn tâm trạng đi tập võ, cả ngày chỉ biết quanh quẩn trong phòng, buồn bã ủ rũ.

Cho đến khi huynh trưởng mang đến cho ta một thiếu niên tuấn tú.

"Muội muội, nghe đồn hắn đã ái mộ muội từ lâu, ta mang người đến cho muội, hai người hãy trò chuyện vui vẻ!"

Ta liếc xéo huynh trưởng, hỏi rằng huynh ấy có ý đồ gì.

Huynh ấy ngượng ngùng, ấp úng nói: "Hai ngày trước, cô nương đã chiếm lấy thân thể muội...", "Muội có thể..."

Thật là vô liêm sỉ!

Cho dù có là huynh trưởng của ta, cùng đừng hòng làm cóc ghẻ mơ tưởng đến thịt thiên nga a!

...

Chu Vân Thanh đúng hẹn mà đến.

Ba ngày sau, ta đứng trên lầu thành ngóng về con đường phía xa.

Chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, một cỗ xe ngựa do ba con tuấn mã kéo từ xa tiến đến --

Là Chu Vân Thanh.

Nàng ấy thậm chí không biết cưỡi ngựa, nên đành phải dùng xe ngựa đến đây.

Nhưng không sao cả.

Ta sẽ dạy nàng ấy.

Vì ở đây là một bầu trời tự do hơn.

(Hoàn)