Giữa yến tiệc vốn yên tĩnh, tiếng gọi của Liễu Thanh Thanh khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nàng ta.
Các vị phu nhân cũng chú ý, không khỏi bàn tán khe khẽ.
Liễu Thanh Thanh đã phát hiện ra ta, ta dứt khoát đứng yên, chờ nàng tiến đến.
Nhưng không ngờ, nàng còn chưa đến nơi đã vội vàng cất tiếng::
"Phu nhân, thϊếp đến đây cùng tướng quân, còn người thì sao? Người tự mình đến đây à?"
Nếu người ở đây là Chu Vân Thanh thật, có lẽ sẽ nể nang nàng, giữ gìn thể diện cho cả hai.
Nhưng người ở đây là ta –
Ta vốn chẳng ưa thích Liễu Thanh Thanh, lại bị nàng ta cắt ngang lúc đang định đến chào hỏi Triệu phu nhân.
Nhìn lại góc khuất, bóng người đã không còn.
“Ồ? Vậy đến lúc đó ta phải nói chuyện tử tế với tướng quân đây.”
“Liễu cô nương tận tâm hầu hạ tướng quân, chẳng lẽ bị tướng quân xem như nữ tì? Phủ tướng quân nào có quy củ để ân nhân cứu mạng làm nữ tì đâu.”
Từ xa, tiếng cười khúc khích của các vị quý nữ vang lên.
Ta biết, họ cười không chỉ vì Liễu Thanh Thanh không hiểu lễ nghi, mà còn vì ta bị mất mặt trước mọi người..
Nhưng không sao, ta không biết xấu hổ, cũng không sợ tranh cãi với nàng ta trước đám đông.
“Tướng quân có lẽ đang phi ngựa bên ngoài, ngươi còn không mau đi hầu hạ, lau mồ hôi rót trà cho chàng?”
Dự Chương Công chúa mỉm cười vỗ tay: "Thường ngày ngươi như tượng gỗ, vậy mà cũng có lúc lời lẽ sắc bén như vậy!"
Chủ tiệc không truy cứu, chuyện nhỏ này coi như đã bỏ qua.
Tìm không thấy Triệu phu nhân, ta đành cùng vài vị tỷ muội xinh đẹp thưởng thức rượu trong bữa tiệc.
Uống rượu rồi lại bàn tán về Triệu phu nhân, khiến mọi người không khỏi cảm thán.
Ta vốn không biết rõ về quá khứ của nàng, nhưng qua lời nói úp mở, mơ hồ cũng có thể đoán được đôi phần.
Câu chuyện của Triệu phu nhân, đại khái là chuyện sói con được cưu mang, khi trưởng thành lại quay sang cắn người đã giúp đỡ mình.
Ta mơ hồ hiểu được vì sao Chu Vân Thanh nhất quyết muốn ta gặp Triệu phu nhân một lần.
Một trong những vị tỷ muội cảm thán: "Lúc đầu thề non hẹn biển, chỉ yêu một người. Nhưng khi đã lợi dụng xong rồi thì sao? Nàng ta thà rằng chưa từng gặp nam nhân đó, để không liên lụy đến phụ mẫu và người thân."
Tiệc tan, nam thanh nữ tú tụ tập vui chơi.
Liễu Thanh Thanh như chim sổ l*иg, bay ngay vào lòng Tống Địch.
Chỉ thì thầm vài câu, Tống Địch liếc nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ.
Tiểu thư Tần gia mời ta cùng làm thơ, ta lúng túng từ chối.
Nào ngờ, đang lúc ta buồn chán ngắm trò ném tên vào bình, Liễu Thanh Thanh lại xuất hiện.
Còn dám đến đây? Chẳng lẽ lời ta vừa nãy chưa đủ nhức nhối, hay là nàng ta đã tìm được chỗ dựa?
Ta hướng mắt về phía Tống Địch, chỉ thấy hắn đang bình thản thưởng thức màn thi bắn cung.
Liễu Thanh Thanh trước tiên hành lễ với ta, sau đó hướng về phía thi bắn cung mà rằng:
“Tỷ tỷ, ngươi không hiểu được sao tướng quân lại đưa thϊếp về đây à?”
Ta quả thực không hiểu.
Ta không hiểu rõ về con người Tống Địch, càng không hiểu rõ về cuộc sống phu thê giữa hắn và Chu Vân Thanh. Chẳng biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng trong ký ức của ta, từng lời từng chữ của Tống Địch đều dành cho người thê tử mà hắn yêu thương.
Nhưng sau khi ta xuyên vào thân xác của Chu Vân Thanh, thứ ta nhìn thấy lại là một Tống Địch lạnh lùng.
Ta không dám hỏi Chu Vân Thanh, e rằng chỉ khiến nàng thêm đau lòng.
Giờ đây, khi Liễu Thanh Thanh chủ động giải thích cho ta, ta tự nhiên lắng nghe.
“Ồ, vì sao?”
“Bởi vì tỷ là tiểu thư khuê các, cứng nhắc và tẻ nhạt. Bởi vì trong lòng tỷ chỉ có việc quản gia, không có thời gian để thấu hiểu chàng. Bởi vì tỷ và mẫu thân chàng luôn mâu thuẫn, khiến chàng khó xử. Cũng bởi vì…… tỷ là chính tỷ.” Liễu Thanh Thanh càng nói càng đắc ý…… nhưng ta càng nghe càng hoang mang.
Xung quanh, các quý nữ đều sững sờ.
Cũng phải thôi, từng cử chỉ, hành động của Chu Vân Thanh đều là khuôn mẫu cho các quý nữ.
Liễu Thanh Thanh chỉ thẳng vào mũi Chu Vân Thanh mà trách móc, chẳng phải cũng như đang chỉ vào mũi của những cô gái khác hay sao?
Ta không biết lời nói này là do Liễu Thanh Thanh suy đoán hay là chính suy nghĩ của Tống Địch.
Ta chỉ biết rằng, trước đây ở trong quân doanh, Tống Địch từng nói về thê tử mới cưới của mình:
"Nàng cử chỉ đoan trang thanh lịch, ngày thường rất dễ ngượng ngùng. Nhưng trong lòng nàng đều hướng về ta, lo toan việc nhà cho ta, hiếu thảo với bà bà..."
Sao giờ đây, mọi thứ lại thay đổi rồi?
Còn về câu nói " tỷ là chính tỷ " của Liễu Thanh Thanh...