Ta thực lòng hiểu rõ, Chu Vân Thanh lo lắng ta bị Tam hoàng tử lừa gạt.
Tam hoàng tử tên húy là Triệu Đình Văn, là con trai thứ ba của Hoàng Thượng, nhưng lại hoàn toàn không có vị thế như hai vị huynh trưởng.
Tương truyền hắn do cung nữ sinh ra, từ nhỏ lớn lên trong lãnh cung.
Đến khi trưởng thành, bộc lộ tài năng học tập, mới được Hoàng thượng chú ý.
Tuy nhiên so với hai vị hoàng huynh, hắn thậm chí không có ngoại thích.
Do vậy, khi các vị hoàng tử khác đều nhậm chức tại Hộ bộ, Lại bộ, thì hắn lại bị phái đến dưới trướng phụ thân ta, làm một Hiệu úy nho nhỏ.
Khi Triệu Đình Văn mới đặt chân đến đây, còn bỡ ngỡ với mọi thứ, phụ thân đã sai ta dẫn dắt hắn.
Ta giúp hắn làm quen với nếp sống trong quân doanh, cũng dẫn hắn đi vui chơi.
Nhưng biên cương vốn dĩ nghòe nàn, ngay cả chỗ chơi cũng vô cùng khan hiếm.
Ta từng tâm sự với hắn rằng vào đêm Giao thừa, mọi người thường quây quần bên đống lửa.
Hầu hết tiền bạc đều được sử dụng để mua sắm vật dụng quân nhu, đã bốn năm nay không bắn pháo hoa.
Lúc ấy, Triệu Đình Văn trịnh trọng nói với ta: “Đồng Đồng, nàng hãy chờ đợi, ta nhất định sẽ bắn pháo hoa cho nàng.”
“Pháo hoa chỉ dành riêng cho nàng.”
Đáng tiếc, ta còn chưa kịp chiêm ngưỡng, thì đã xuyên vào thân xác của Chu Vân Thanh.
Cũng không biết màn pháo hoa ấy rực rỡ hay không.
Chu Vân Thanh: “Vậy thì không cần nuối tiếc nữa. Theo đánh giá của ta, nó không đẹp bằng pháo hoa bình thường ở kinh thành.”
Chu Vân Thanh nói rằng nàng không tiện bình phẩm hành động này của Tam hoàng tử.
Nàng cũng biết, chỉ nói Tam hoàng tử có mưu đồ khác, ta tuy sẽ tin tưởng, nhưng sẽ không ghi nhớ trong lòng.
Do vậy, nàng đề nghị ta tận dụng lúc còn ở trong thân xác của nàng, đi tìm hiểu về sự tình của một người.
“Người nào?” Ta hỏi nàng.
Nàng đáp: “Phu nhân phủ Thị Lang, họ Triệu.”
Phu nhân họ Triệu…… Thật khéo.
Bước chân ta định đặt vào ngưỡng cửa phủ tướng quân bỗng khựng lại.
Trước khi Tống Địch trở về, phủ tướng quân đã nhận được một thiệp mời, công chúa Dự Chương dự định du ngoạn ngoại ô kinh thành, rộng rãi mời các bậc quyền quý trong kinh thành tham dự.
Phủ tướng quân nằm trong danh sách khách mời, phủ Thị Lang cũng sẽ tham dự.
Mà thời gian yến tiệc, chính là vào ngày mai.
Sang ngày hôm sau, ta chuẩn bị mang theo thiệp mời đến vùng ngoại ô phía nam.
Nhưng lại được thông báo rằng thiệp mời đã bị Tống Địch lấy đi - Tống Địch còn dẫn theo Liễu Thanh Thanh đến dự.
Thanh Ngọc: “Phu nhân, chúng ta còn đi không?”
Ta: “Đi! Sao lại không đi?”
Trong các gia tộc quyền quý, thiệp mời chỉ mang tính hình thức.
Xe ngựa của phủ tướng quân, người hầu, và cả khuôn mặt này của ta, thứ nào cũng có giá trị hơn thiệp mời.
Vì vậy, khi đến vùng ngoại ô phía nam, dù gặp chút khó khăn, ta vẫn được mời vào dự yến tiệc.
Sân yến tiệc được bao quanh bởi màn che, ta bước vào trong thầm tính toán chi phí cho yến hội này.
Lòng ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Chi phí cho yến tiệc này đủ cho các binh sĩ ở biên cương của ta sử dụng trong một tháng.
Ta đến đây là có mục đích riêng.
Muốn nhìn xem phu nhân họ Triệu của phủ Thị Lang là người như thế nào.
Nhưng không ngờ, nhìn mãi nhìn lại lại thấy Liễu Thanh Thanh……
Nàng ta lẻ loi đứng giữa đám nữ quyến, không ai trò chuyện..
Cũng đúng, giới quyền quý vốn dĩ không dễ dàng gì để bước vào.
Như ta năm xưa theo phụ thân về kinh báo cáo, dù là đích nữ của phủ Tĩnh Bắc Hầu, vẫn bị đám tiểu thư khuê các xem thường.
Huống hồ chi Liễu Thanh Thanh, một cô nhi không lai lịch.
Nhìn thấy dáng vẻ đơn độc của nàng ta, nếu là người khác, ta sẽ cảm thấy thương xót.
Nhưng trớ trêu thay, người đó lại là Liễu Thanh Thanh..
Vì vậy, ta chỉ thoáng nhìn một cái, rồi dời mắt sang hướng khác.
Do vậy, ta chỉ liếc nhìn một lượt, rồi hướng tầm mắt sang nơi khác.
Cuối cùng cũng tìm được người ta muốn gặp trong góc -
Triệu phu nhân của phủ Thị Lang.
Hay nói đúng hơn, nên gọi là tiểu thư phủ Tể tướng trước đây.
Ta và nàng cũng từng gặp nhau một lần.
Là vào yến tiệc mùa xuân năm xưa khi ta theo phụ thân về kinh.
Lúc ấy Chu Vân Thanh còn chưa phải là thiên kim tiểu thư của phủ Tể tướng.
Còn Triệu phu nhân khi đó, nhan sắc...
Tuyệt diễm, cử chỉ tao nhã. So với Chu Vân Thanh, đều có thể xưng là tài nữ trong các quý nữ kinh thành.
Nhưng sau này, phụ thân của Triệu phu nhân bị người ta tấu chương buộc tội, mất đi quan vị…
Triệu Thị lang bất chấp lời dị nghị, dù thế nào cũng không chịu hưu thê.
Ta thực sự không biết Triệu phu nhân chính là nàng, cũng không biết vì sao một quý nữ kiều diễm xinh đẹp năm xưa lại trở nên tiều tụy như vậy.
Đang định tiến lên chào hỏi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng:
“Phu nhân!”
Ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy Liễu Thanh Thanh tiến đến —