Tra Công Và Bạch Nguyệt Quang Của Hắn Cứ Vì Tôi Mà Tu La Tràng

Chương 15

Phó đạo diễn gần như muốn quỳ xuống cầu xin, “Nơi hoang vu thế này, tìm diễn viên quần chúng hợp mắt anh phải mất cả ngày, làm sao mà cho mọi người ăn cơm đây?”

“Vậy thì cho mọi người ăn trưa sớm đi.”

Là đạo diễn, Trần Sơn trong đoàn phim nói gì cũng phải nghe theo.

Phó đạo diễn đành phải sắp xếp cho mọi người đi ăn trưa ở quán ăn của trấn Thanh, sau đó mời Trần Sơn ra một quán trà ven đường uống trà.

Trần Sơn rót một bình trà Vân Vụ, nói: “Bình thường tôi không bận tâm nếu mọi người làm việc lơ là, nhưng hôm nay thì đừng có mà trốn việc. Phải tập trung hết sức, hôm nay có một trận chiến lớn đấy.”

Phó đạo diễn nhanh nhạy hiểu ra ngay, “Nhà đầu tư đến phải không?”

Trần Sơn hài lòng nhìn anh ta, “Anh biết tôi lấy được khoản đầu tư cho bộ phim này như thế nào không?”

“Làm thế nào?”

“Tôi và một ông lão cá cược trên bờ biển. Nếu tôi câu được cá hồi trước, ông ấy sẽ đầu tư cho tôi một bộ phim.”

“Anh đã câu được?”

“Chứ sao nữa, không thì sao anh có lương mà nhận chứ?”

Phó đạo diễn trợn mắt, hỏi ngay: “Anh câu cá ở đâu thế? Tôi sẽ lập tức bay đến đó!”

Trần Sơn giơ tay ra vẻ bất lực nhưng không giấu nổi sự tự đắc, nói: “Tôi nghe nói gia đình ông ấy rất đáng gờm, mấy hôm trước con trai ông ta về nước rồi, tôi đã gặp anh ta vài lần.”

“Vậy là anh không có mặt ở đoàn phim mấy ngày qua vì đi làm quen với nhà đầu tư sao?” Phó đạo diễn thực lòng ngưỡng mộ vận may của Trần Sơn.

Trần Sơn lắc đầu không đồng ý, “Lạc Ương… khi anh gặp cậu ấy, anh sẽ hiểu. Cậu ấy không giống với những người anh từng gặp.”

Trước khi gặp Lạc Ương, Trần Sơn cũng rất lo lắng, nhưng sau khi gặp, mọi nỗi lo của anh lập tức tan biến.

Phó đạo diễn chỉ quan tâm đến một điều, “Anh nói thêm về ông lão kia đi, hai người câu cá ở đâu vậy?”

Trần Sơn bất chợt cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

“Đạo diễn Trần?” Phó đạo diễn cao giọng gọi anh.

Trần Sơn đưa ngón trỏ lên môi, “Suỵt!” rồi ra hiệu cho phó đạo diễn nhìn về phía ngọn đồi.

Không xa, trên đỉnh đồi không có chút sương mù nào, ánh mặt trời dịu nhẹ trong trẻo, những hàng cây xanh mướt. Dưới gốc cây có một người đang ngồi, chăm chú vẽ tranh.

Đường nét khuôn mặt đẹp như ngọc trai của cậu hòa quyện vào dãy núi xanh mờ. Một cây bút nước vắt lên mái tóc xoăn bồng bềnh, để lộ cổ dài thanh tú, đẹp đến mức khiến người ta muốn thắp hương kính bái.

Trần Sơn vỗ vai phó đạo diễn, giao cho anh một nhiệm vụ, “Đi thuyết phục cậu ta làm diễn viên quần chúng cho tôi.”

Phó đạo diễn đành phải nghe theo, hồi hộp bước tới dưới gốc cây, định mở lời thì người đẹp đã ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt tròn to như viên ngọc khiến anh quên hết những gì vừa định nói.

Giản Bùi Sam đặt bút xuống, hỏi: “Anh là người trong đoàn phim à?”

Phó đạo diễn gật đầu liên tục, “Phải phải, tôi ở đoàn phim.”

“Các anh đang quay phim gì vậy?” Giản Bùi Sam nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng anh.

Phó đạo diễn vỗ trán, nói ngay: “Đạo diễn Trần Sơn đang quay một bộ phim, chúng tôi thiếu một diễn viên quần chúng, cậu có hứng thú tham gia không?”

Giản Bùi Sam rút một tờ giấy ra, lau sạch màu trên tay, “Trần Sơn? Tôi rất thích phim của anh ấy.”

Phó đạo diễn nhanh chóng bổ sung: “Cậu không cần phải nói lời thoại, chỉ cần đứng ở đó, máy quay bật lên là xong.”

Giản Bùi Sam khẽ nhíu mày, suy nghĩ vài giây.

Sợ cậu từ chối, phó đạo diễn vội vàng nói thêm: “Sau khi quay xong, cậu có thể chụp ảnh chung với Trần Sơn và xin chữ ký của anh ấy. Tôi còn tặng cậu toàn bộ phim của anh ấy dưới dạng DVD bản Blu-ray.”

Giản Bùi Sam cuối cùng cũng gật đầu, “Được thôi.”

---

Cảnh quay diễn ra ở đầu một con hẻm cổ.

Khi Lạc Ương đến nơi, đã gần trưa. Anh đi qua đám đông đang vây quanh con hẻm, bước thẳng lên cầu thang và gõ cửa văn phòng.

Trần Sơn đang ngồi sung sướиɠ trước màn hình giám sát, cầm bộ đàm nói: “Sắp xếp lại tóc cho cậu ấy, diễn viên quần chúng kia khi nào sẽ đến?”

Lạc Ương kéo một chiếc ghế lại, không nói một lời ngồi xuống bên cạnh Trần Sơn, mắt cá chân vắt lên đầu gối.

Trần Sơn đang đắm chìm trong nhan sắc của diễn viên quần chúng kia, bừng tỉnh, hỏi: “Uống gì không? Tôi chỉ có trà thôi.”

“Không cần, quay xong cảnh này thì đi dạo với tôi một vòng.” Lạc Ương hất cằm ra hiệu cho anh tiếp tục làm việc, không cần để ý đến mình.

Trần Sơn hiểu rõ lý do. Một khoản đầu tư lớn như vậy, tất nhiên đối phương muốn biết tình hình của bộ phim ra sao. Nhớ lại những tin đồn gần đây, Trần Sơn quay đầu lại, nói: “Lạc Ương, tôi nghĩ Hoắc Tự Thương không phải là người phù hợp để hẹn hò.”

“Anh không cần lo, tôi không có ý định hẹn hò với anh ta.” Lạc Ương chỉ quan tâm đến mùi hương và bức tranh của Hoắc Tự Thương.