"1068, Đại lộ Tân Hồ, khu Nam Sơn."
Sau khi ăn xong cháo, chú Lưu lái xe đến đón ở đầu đường.
Thấy Trần Vọng Tân báo địa chỉ nhà mình, có vẻ là sẽ đưa cậu về tận cửa.
Có ông chủ trách nhiệm như vậy, thật tuyệt vời!
Nhà của Dụ Tống thật sự rất xa, mỗi ngày đi làm cũng phải mất một tiếng, vào giờ cao điểm thậm chí lên đến hai tiếng, khiến cậu gần như lần nào cũng phải dậy sớm để tránh tắc đường.
Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon nhấp nháy, những tòa cao ốc lung linh sáng rực dưới màn đêm. Đằng sau mỗi ánh đèn là một gia đình và một điểm tựa.
Nhưng Dụ Tống không có điểm tựa, thành phố lớn không phải là nhà cậu, nhà bố mẹ cũng không phải. Cậu cứ chạy quanh trong dòng xe cộ ngược xuôi, chỉ dừng chân đôi chút rồi lại tiếp tục cuộc sống lang bạt.
Không biết có phải do đến giờ rồi không, mà trong lòng Dụ Tống trào dâng một cảm giác mệt mỏi, tâm trạng cũng bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
Cháo được nấu trong nồi đất, uống xong cả người thấy ấm áp. Giờ ngồi trên ghế da mềm mại, cậu cảm thấy buồn ngủ mơ màng.
Không được!
Trần Vọng Tân vẫn còn ở đây!
Cậu mà ngủ gật trên xe của sếp thì còn ra thể thống gì.
Dụ Tống âm thầm véo đùi mình một cái, tỉnh táo lại:
"Anh Trần, lúc đầu, anh có biết sở thích và xu hướng của ông Triệu không?"
"Ừ." Trần Vọng Tân ngồi nghiêm trang bên cạnh chỉ đáp lại một chữ.
"Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết?"
Chẳng lẽ đây là lý do Trần Vọng Tân đưa cậu đi ăn khuya, rồi tiễn về nhà? Vì cảm thấy áy náy?
Dụ Tống cảm thấy tâm trạng mình lúc này rối bời.
Một mặt rất biết ơn cơ hội làm việc mà Trần Vọng Tân đã cho, một mặt lại thực sự nghiêm túc và chu đáo trong việc chuẩn bị cho buổi tiệc.
Nhưng mặt khác, cậu cũng thấy tủi thân vì những gì mình phải trải qua trong buổi tiệc đó.
Làm sao mà không tủi thân được chứ!
Cậu là đàn ông, sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy!Xã hội quả thực là một cái chảo nhuộm lớn, quả không lừa dối tôi.
"Xin lỗi."
Yết hầu di chuyển, giọng Trần Vọng Tân chân thành: "Là lỗi của tôi."
Dụ Tống không ngờ Trần Vọng Tân lại xin lỗi.
Trong cơn men còn chưa tỉnh táo, suy nghĩ của cậu đã liên tưởng đến việc Trần Vọng Tân lợi dụng cậu, dùng cậu để lấy lòng Triệu Dịch Kỳ, nhằm giành được sự ủng hộ từ ông ta.
Kế mỹ nhân.
Trong các tiểu thuyết thương trường và tranh quyền, người ta đều viết về thư ký theo cách như vậy.
Chiếm lấy ngọn đồi đạo đức, Dụ Tống đang nghiêm khắc chỉ trích tên tư bản vô đạo đức trong lòng.
Vậy mà Trần Vọng Tân lại xin lỗi cậu một cách thành khẩn.
Khiến cậu thấy nếu cứ hỏi thêm nữa thì lại thành người quá đáng.
Thôi vậy.
Kể từ khi biết sự thật, cảm giác bàn tay ấm áp của Triệu Dịch Kỳ như vẫn như dính chặt trên chân và eo, khiến Dụ Tống khó chịu, cậu nhúc nhích vài lần rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bây giờ cậu không muốn nói thêm gì nữa, ngại thì ngại vậy.