Dựa vào thân mình, Dụ Tống vội bám vào tường thang máy, cố di chuyển sang bên: “Xin lỗi, Giám đốc Trần, tôi không cố ý đâu!”
“Chắc có lẽ… rượu ngấm vào một chút rồi.”
“Tôi nghỉ ngơi một chút sẽ ổn ngay thôi.”
“Quần áo của ngài…”
Dụ Tống lúng túng.
Dù đã uống rượu, cậu cũng không hoàn toàn say, đầu óc có chậm chạp một chút nhưng cậu vẫn còn biết suy nghĩ! Quần áo của Trần Vọng Tân chắc chắn rất đắt, cậu chỉ là vô ý va vào, chẳng lẽ phải đền cho anh ấy một bộ sao?
Giặt khô…
Giặt khô chắc cũng được.
Thế nhưng Dụ Tống quyết định im lặng.
Trần Vọng Tân cũng chưa lên tiếng mà.
Lúc này, chỉ cần anh ấy không hỏi, không nói, thì sự việc này coi như không tồn tại.
Ừm, đúng, chính xác là vậy!
“……”
Trong thang máy vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, như có như không.
Rất khẽ.
Không ai chú ý.
…
Bác tài Lưu đón họ ngay trước cửa.
“Về nhà sao?”
Trần Vọng Tân đang hỏi cậu sao?
“Ừm.” Dụ Tống khẽ hừ một tiếng.
Sai lầm rồi, rượu đã ngấm hoàn toàn.
Dụ Tống nghiêng người tựa vào lưng ghế.
Hình như có ai đó còn điều chỉnh lại ghế cho cậu nằm thoải mái hơn.
Đúng là xe của một tổng tài, đắt tiền có khác, trung tâm điều khiển còn có thể chỉnh ghế nữa chứ?
“Dụ Tống?” Có thứ gì đó nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, một vật cứng cứng chạm vào miệng, hình như là một cái ống hút.
“Uống cái này sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Một chất lỏng lạnh mát, có vị đắng đắng.
Dụ Tống nhăn mặt.
Hửm? Còn có chức năng tự động cho uống nước nữa sao? Thông minh thật chứ?!
Ngày mai khi tỉnh rượu, cậu nhất định phải cảm ơn bác tài Lưu tử tế này!
Dụ Tống cảm thấy đầu óc mình vẫn còn khá tỉnh táo, chỉ là suy nghĩ hơi chậm một chút, và điều khó khăn hơn là cơ thể, toàn thân bủn rủn, tay chân không còn nghe lời.
Trong gương chiếu hậu, bác tài Lưu quan sát người tổng tài lạnh lùng xa cách của mình, với khuôn mặt ôn hòa, đang chăm sóc một người say mềm.
Cài dây an toàn, hạ thấp ghế ngồi, dỗ dành cho uống thuốc giải rượu, thậm chí còn cởϊ áσ vest của mình đắp lên người anh ấy!
Bác tài Lưu giữ vẻ mặt điềm tĩnh, âm thầm điều chỉnh hướng gió điều hòa.
A, ông đúng là một bác tài chu đáo.
Nên chắc sẽ không bị sa thải đâu nhỉ?
Lâu rồi không thấy tổng tài dịu dàng thế này, nhưng lại là với trợ lý nam của mình…
Đây có phải là điều ông nên chứng kiến không?
Ông có bị diệt khẩu không đây?
Ồ, chắc là không đâu, đây là xã hội pháp trị mà.
A a a!!! Kịch tính quá!
…
“Khụ khụ, thưa tổng tài…”