Biến Thành Con Gián Sống Chung Với Sếp Tổng Mắc Chứng Sạch Sẽ

Chương 6.1: Uống rượu

Dụ Tống có chút nghi hoặc, nghĩ mãi không thông suốt.

Nhưng cứ nhìn Trần Vọng Tân đứng ở đó, trong lòng lại không thoải mái.

Dù rằng rất bực bội với tính sạch sẽ thái quá và đôi lúc hay tỏ vẻ của Trần Vọng Tân, nhưng Dụ Tống lại cảm thấy, kiểu người như Trần Vọng Tân vốn dĩ nên được người khác tôn trọng, chứ không phải bị phớt lờ như vậy.

Cửa phòng riêng đóng lại.

Người phục vụ không biết có chuyện gì, đứng một bên không động đậy, cũng không mở cửa.

Nhìn mặt phục vụ mắt đảo đi đảo lại, cứ như đang lén lút nghe các sếp bàn chuyện phiếm.

"…"

Trong lòng Dụ Tống thở dài, chỉ sợ đây là thực tập sinh, quy củ và tác phong nghề nghiệp còn chưa học kỹ.

"Các sếp," Dụ Tống nở nụ cười, tiến lên mở cửa phòng riêng, "hay là chúng ta vào trong, vừa ăn vừa nói chuyện?"

Chẳng ai lại muốn đứng ở hành lang để nói chuyện, huống hồ là với những người có thân phận thế này.

Nhưng cũng chính vì thân phận của họ mà họ không thể tự tay mở cửa phòng riêng.

Hoặc là nói, họ không thể tự mở cửa phòng riêng.

Mở cửa không phải là việc mà "sếp" nên làm, ở nhà thì thế nào cũng được, nhưng nếu ở bên ngoài, trong những buổi gặp gỡ thế này, tự cho là khiêm tốn, tính tình tốt mà đi mở cửa, thì sẽ bị coi là thấp kém.

Ở vị trí nào thì làm việc ấy.

Cuộc sống còn tạm ổn thì đừng đi giành những việc dành cho tầng lớp thấp nhất.

Là giám đốc, tổng tài thì đừng làm những việc mà trợ lý hay nhân viên phục vụ nên làm.

Làm vậy chỉ khiến người khác coi thường.

Có thể bạn không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng dù có hay không, nếu muốn tồn tại trong giới này, muốn kiếm tiền từ đây, bạn phải giữ được thể diện của mình.

Thật ra Dụ Tống rất ghét những quy tắc của cái gọi là "xã hội thượng lưu" này, từ lúc học đã thấy phiền, nhưng cậu không thể thay đổi những quy tắc đó.

May mắn là cậu không phải là sếp, cậu chỉ là trợ lý của sếp.

Công việc yêu cầu cậu phải hiểu những quy tắc này, nhưng vị trí của cậu cho phép sau giờ làm cậu không phải bận tâm đến những thứ lằng nhằng này~

"Các sếp có kiêng món nào không?"

Người phục vụ có vẻ cũng nhận ra mình vừa mắc sai lầm, mặt đỏ bừng, thái độ cẩn trọng hơn hẳn, đưa thực đơn cho Dụ Tống.

Người mời khách sẽ chọn món.

Hỏi kiêng khem, cũng là ngầm hỏi có muốn ăn món gì không.

Những người ngồi đây đều là khách quen của sơn hào hải vị, lúc này mỗi người đều đáp:

"Không có không có."

"Tùy ý."

"Ăn no là được."

Nhưng nếu thật sự tùy ý, thì vừa nãy ở hành lang cũng chẳng ai kiên nhẫn nổi như vậy.

Dụ Tống thầm đảo mắt.

May là cậu đã chuẩn bị trước, lướt qua thực đơn, rồi gõ gõ vào bìa sau của thực đơn:

"Cứ theo mấy món này nhé."

Ở trang cuối kẹp sẵn một tờ đơn, là danh sách đã được chuẩn bị sẵn khi đặt phòng riêng.

"Vâng ạ." Người phục vụ gật đầu.

Dụ Tống dặn dò thêm một câu: "Làm nhanh một chút nhé, mọi người đang đói rồi."

Thật ra là mấy vị giám đốc đang vội.

Cũng có thể là họ không vội.

Nhưng Dụ Tống thì khá là vội.

Cậu muốn sớm tan làm về nhà nghỉ ngơi 2333…

"Ồ, thật ngại quá các vị!" Cửa phòng riêng được người phục vụ mở ra, một người đàn ông thân hình tròn trịa bước vào.

Ông chỉnh lại bộ vest có phần không vừa vặn, cười như Phật Di Lặc, mắt híp lại vì cười: "Bị tắc đường, đến muộn rồi."

Đó là Tiền Đạt, một nhân vật tầm cỡ, là giám đốc chi nhánh của ngân hàng Hoa Thụy thành phố Trấn An.

Tin đồn cũng rất thú vị, nói rằng ông ấy sợ vợ.