Chỉ có thể nói… cả nhà này đều là những tín đồ của ẩm thực!
Dù ban đầu không phải người ham mê ăn uống, nhưng chỉ cần vào nhà họ Khương một thời gian là cũng sẽ trở thành “đồng bọn” trong hội ăn uống này thôi!
Ông nội Khương dù đã lớn tuổi, tâm hồn vẫn trẻ trung, thậm chí còn mở một quán ăn nhỏ để gϊếŧ thời gian.
Tất nhiên rồi, một đầu bếp đại sư, ngay cả khi chỉ làm một món ăn đơn giản, thì hương vị cũng sẽ ngon hơn những món ăn được chế biến tỉ mỉ trong nhà hàng cao cấp! Vì vậy, quán ăn của ông nội luôn đông khách, ông cũng quy định giờ đóng cửa nhất định.
Tuy nhiên, ông không phụ trách bữa sáng và bữa trưa của cả gia đình; mỗi nhà tự lo bữa ăn cho mình.
Nhưng mỗi tối, ông nội đều làm một món lớn.
Chú ý rằng đây là món lớn, chứ không phải chỉ là một vài món xào đơn giản!
Đối với cả gia đình đã được ông nội chăm sóc khẩu vị “khó chiều” này, món lớn trong bữa tối chính là động lực lớn nhất của họ mỗi ngày!
Vào mỗi buổi tối, những gia đình nào có thể về kịp đều sẽ tập trung ở tầng một để ăn tối.
Vì ông nội chỉ làm một món lớn, nên mỗi gia đình cũng sẽ chuẩn bị trước một món mặn và một món rau để mang xuống tầng một, cùng nhau thưởng thức.
Chỉ cần vì món ăn này mỗi ngày, họ đã có thể duy trì cuộc sống chung dưới một mái nhà hàng chục năm mà không hề muốn dời đi, cho dù có sống thêm hàng chục năm nữa cũng không thành vấn đề!
Giống như hôm nay.
Ông nội đã nấu một món thịt viên hầm sốt đậu tương (món “sư tử đầu”).
Ôi chao, mùi thơm thật không thể cưỡng lại!
Còn chưa đến giờ ăn tối,tất ả mọi người đã bị mùi hương thu hút chạy xuống dưới.
Ông nội thường làm món sư tử đầu này theo số lượng người, mỗi người một viên, không thêm bớt.
Nhưng ai bảo anh trai Khương Dư làm việc trễ, không kịp về chứ!
Viên sư tử đầu cuối cùng đã trở thành tâm điểm cho cuộc chiến giành giật.
Cảnh tượng thật sự hỗn loạn, bát đũa bay lượn khắp nơi, tiếng cãi vã vang lên, không khí căng thẳng như phim kiếm hiệp.
Nói giỡn à?
Ăn uống không tích cực thì có vấn đề về tư tưởng!
Là do Khương Minh không về kịp nên không được thưởng thức món ngon, sao lại phải để lại cho anh ta? Dù là ba mẹ hay em gái cũng sẽ không bao giờ khoan nhượng!
Truyền thống nhiều năm của gia đình họ Khương là món ăn của ông nội bị giành giật đến nỗi bát đĩa cũng được lau sạch bóng!
Giữa đám “ma đói” này, một viên sư tử đầu đã được chén sạch nhưng Khương Dư vẫn còn chưa ăn xong, nhìn cảnh tượng này càng khiến người khác cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khi mà viên sư tử đầu bị giành giật hết rồi, mọi người cũng đã lướt qua một lượt các món ăn khác, cả gia đình ngồi tựa lưng vào ghế, ợ lên một tiếng no nê.
Ông nội cũng bắt đầu hỏi thăm.
“Tiểu Dư, mấy ngày nay con sao vậy?”
Ông nội đã để ý đến tình hình gần đây của cháu gái nhỏ, nhận thấy cô đã nhiều ngày không ổn, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
Khương Dư cố gắng che giấu quầng thâm dưới mắt, xoa xoa thái dương, “Dạo này tối nào con cũng mơ những giấc mơ lộn xộn, không ngủ ngon.”