Phu nhân thượng thư nhìn ta, không tin vào tai mình.
“Thật nực cười! Ta là chính thất của thượng thư, sao có thể có chuyện với người đàn ông khác…”
“"Vì sao không thể? Thượng thư đại nhân có thể mang hết người này đến người khác về phủ, còn nữ nhân chúng ta thì sao? Nam nhân làm quan trong triều, nhưng chẳng lẽ nữ nhân ở nhà làm lụng không có công lao gì sao? Hơn nữa, tại sao nữ nhân chỉ được lo những việc vặt vãnh trong nhà, hoặc phải đấu đá lẫn nhau với những người nữ nhân khác? Chẳng phải vì không ai cho chúng ta cơ hội làm quan hay tham gia vào các công việc lớn."
“Ta được biết đại tiểu thư nhà họ Tào nổi tiếng tài giỏi, nếu tham gia kỳ thi khoa cử…”
Ta nói lấp lửng, nhưng gần như tất cả các quý nữ ngồi đó đều hiểu rõ ý ta.
Thái hậu nghiêm giọng:
“Minh Hoa công chúa say rồi, nói nhảm rồi, từ xưa đến nay, làm gì có chuyện nữ nhân làm quan.”
Ta mỉm cười, không nói gì thêm.
Dưới bàn tiệc, có người thì thầm:
“Công chúa nói đúng, vì sao nam nhân có thể làm quan, ra trận? Võ công của ta cũng rất tốt, ca ca ta còn không đánh thắng ta, nhưng huynh ấy lại có thể cùng phụ thân ra sa trường.”
Đó là nhi nữ của Phiêu Kỵ tướng quân.
Mẫu thân nàng lập tức kéo nàng lại, yêu cầu nàng im lặng.
Nhưng chỉ có thể bịt được miệng, còn những suy nghĩ đó thì đã cắm rễ trong lòng nàng.
Trong số những quý nữ có mặt, người thì nổi tiếng văn tài, người thì đam mê y thuật, có người yêu thích võ thuật, người lại tinh thông buôn bán.
Nhưng tất cả đều bị ràng buộc bởi thân phận nữ giới, bị giam cầm trong những khuôn viên nhỏ bé của gia đình.
Họ chỉ chờ ngày lấy phu quân rồi lại bị giam trong một ngôi nhà khác.
Những lời nói “mê sảng” sau khi uống rượu của ta đã mở ra cho họ một khả năng mới.
Nếu nữ nhân có thể lên ngôi, thì liệu nữ nhân trên khắp thiên hạ có thể tìm thấy một bầu trời của riêng mình không?
Tuyên Nghi cả buổi tiệc không nói một lời, nhưng hành động của nàng đã khiến mọi người phải kinh ngạc.
Tối hôm đó, nàng chọn ra mấy chục mỹ nam tử và gửi hết đến phủ thượng thư, điều khiến mọi người càng sốc hơn là phu nhân họ Tào vốn nổi tiếng hiền thục lại đồng ý nhận hết.
Vì chuyện này, phủ thượng thư trở nên hỗn loạn.
Ta cảm thấy thật thỏa mãn, uống thêm vài chén rượu.
Khi trở về phủ công chúa, bệnh phong hàn của ta tái phát khiến Tuyên Nghi phải gọi thái y ngay lập tức.
Sáng hôm sau, khi ta còn nằm dưỡng bệnh, có người đến đưa thước cho ta. Khi ta ngẩng đầu, ta mới nhận ra đó là Bùi Lãng, người đang cải trang thành một thái y tùy tùng.