Bùi Lãng mặt đầy sự nhục nhã, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn ta.
Ta giả vờ như chợt nhớ ra:
“À, ta có nghe hoàng muội nhắc đến. Chẳng phải phu nhân của ngươi đã mất từ lâu rồi sao?”
Bùi Lãng không thốt nên lời.
Bùi Thiên bên cạnh khóc lóc thảm thiết.
“Mẫu thân ơi, mẫu thân đừng bỏ con mà...”
Ta nhìn nó.
Như thể ta lại thấy hình ảnh nhi tử đã từng đổ bát canh cá lên người ta, đẩy ta ngã xuống đất, mong muốn ta ch.ết.
Từ khi nó nói câu ấy, ta đã xem như chưa từng sinh ra nó.
“Ta không phải mẫu thân của ngươi.”
Ta lạnh nhạt nhìn nó.
“Trên đời này không có mẫu thân nào lại tự nguyện bỏ rơi con mình. Ngươi nói mẫu thân ngươi không cần ngươi, vậy ngươi đã làm gì khiến mẫu thân ngươi phải từ bỏ ngươi?”
Bùi Thiên khóc òa lên, càng thảm thiết hơn.
Họ bị vệ binh đẩy sang một bên, đoàn xe kiệu tiếp tục tiến về phía trước, và từ đầu đến cuối, ta không một lần ngoái đầu nhìn lại.
Bởi vì phủ công chúa riêng của ta chưa xây xong, ta tạm thời ở lại phủ của Tuyên Nghi.
Thái hậu tổ chức một buổi yến tiệc, mời tất cả quan lại và gia quyến đến để chào mừng ta trở lại kinh thành.
Ta biết Thái hậu muốn nhân cơ hội này lôi kéo các quan lại và gia quyến của họ.
Nhưng bà ta không biết rằng ta cũng có cùng ý định.
Chỉ khác ở chỗ, Thái hậu muốn lôi kéo các quan lại – phu quân hoặc phụ thân của họ.
Còn ta, điều ta muốn là giúp Tuyên Nghi lôi kéo chính là những phụ nhân này.
Vào ngày yến tiệc.
Khi ta và Tuyên Nghi đến nơi, ta mới phát hiện ra không khí có điều gì đó khác thường. Mặc dù các nữ quyến đều cúi đầu hành lễ cung kính, nhưng trong ánh mắt của họ lại không có chút tôn kính nào.
Ta có thể nhận ra Thái hậu đã lan truyền những tin đồn nhằm bôi nhọ danh tiếng của ta và Tuyên Nghi, hoặc nói rằng Tuyên Nghi xuất thân thấp hèn và sống phóng túng, hoặc ta có thân phận mập mờ, xuất xứ không rõ ràng.
Mục đích là khiến những quý nữ này ghét bỏ chúng ta ngay từ đầu.
Quả thật, những nỗ lực này của bà ta đã có kết quả.
Trong suốt buổi tiệc, dù ta và Tuyên Nghi có nói gì, các nữ quyến cũng chỉ đáp lại một cách hời hợt, không có chút thiện cảm.
Cho đến khi một sự việc xảy ra ở bàn tiệc của các triều thần.
Thượng thư bộ lại uống quá chén và bắt đầu trêu ghẹo một cung nữ. Đám nam nhân khác cùng nhau cổ vũ, khiến thượng thư mượn rượu mạnh dạn xin Hoàng đế cho phép cung nữ đó về phủ làm thϊếp.
Hoàng đế trẻ tuổi đã phái người đến hỏi ý kiến Thái hậu.
Phu nhân thượng thư ngồi đó, sắc mặt tái nhợt, nhưng Thái hậu dường như không nhận ra điều này, mà chỉ cười và nói:
“Nam nhân mà, tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, nào có nam nhân nào không phong lưu? Ban cho ông ta đi.”
Bà ta tiếp tục nói:
“Còn phu nhân, là chính thất, phải rộng lượng, sau này quản lý gia đình cho tốt.”
Phu nhân thượng thư mặt mày xanh xao, nắm ch.ặt khăn tay, cố gắng kìm nén cơn giận, định đứng dậy cảm tạ ân sủng.
Ngay lúc này, ta sửa lại tay áo và nói:
“Một việc tốt như vậy, sao không nhân đôi niềm vui?”
Không khí đột ngột rơi vào im lặng.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ta, còn ta thì nhàn nhã dựa lưng vào ghế và nói:
“Nếu thượng thư đại nhân được ban tặng một người, thì phu nhân cũng nên mang về một người. Các vị nhìn thử xem, những thị vệ này ai trông ổn nhất? Ta sẽ thay mặt phu nhân xin tiểu Hoàng đế ban cho, ồ, tất nhiên, phải được sự đồng ý của họ nữa.”
Cả sảnh tiệc xôn xao.