Khi sinh con, ta bị phong hàn, từ đó ngay cả vào giữa mùa hè cũng thường xuyên phát bệnh, cả người lạnh toát và thường xuyên đổ mồ hôi hột.
Nửa đêm bị cơn đau nhói đánh thức, ta muốn gọi Bùi Lãng rót cho mình chút nước, nhưng bên cạnh đã trống trơn.
Ta chạm vào chân, lạnh ngắt, không còn chút hơi ấm nào, rõ ràng là hắn đã rời đi từ lâu.
Sau khi nha hoàn rót nước xong, thấy ta ngồi một mình lặng lẽ bên bàn, không nói một lời.
Nha hoàn liền lên tiếng nói: “Gia chủ vì dân mà hết lòng, chắc hẳn ngài ấy đang xử lý công vụ ở huyện nha.”
“Thật vậy sao?”
Ta cười nhạt nói: “Tối nay ta đã hầm canh cá, phu quân và A Thiên có uống không?”
Nha hoàn rơi vào lúng túng, chỉ thốt ra một câu: “Có lẽ…chưa kịp uống ạ.”
Họ không uống, ta biết điều đó mà.
Bởi vì chập tối, ta đã tận mắt thấy Bùi Lãng nhíu mày nhìn nồi canh cá đặt ở trên bàn rồi nói: “Cá là thứ mà dân thường bắt để cầm đói, sau này đừng mang lên bàn nữa, không hợp thể diện chút nào.”
Nhi tử tám tuổi của ta cũng bắt chước bộ dáng chê bai của phụ thân nó, hất đổ bát canh cá xuống đất:
“Cá tanh lắm, bẩn. Con muốn đến chỗ công chúa ăn bánh ngọt!”
Ta cũng biết là giờ Bùi Lãng đang không ở huyện nha, chàng ấy chắc đang ở thư phòng miệt mài làm đèn l*иg suốt đêm.
Ngày mai là lễ Thất Tịch, hắn phải đưa Công chúa Tuyên Nghi đi du thuyền và tặng nàng ấy chiếc đèn l*иg mà chàng tự tay làm để lấy lòng nàng.
Một tháng trước công chúa Tuyên Nghi đến chơi ở huyện Tô, Bùi Lãng với tư cách là huyện lệnh đã ra ngoài thành đón tiếp.
Lúc đó ta đứng trong đám đông, nhìn hắn ngây người trước nhan sắc tuyệt trần của công chúa, đến mức quên mất cả dáng vẻ.
Công chúa cười bảo: “Bùi huyện lệnh sao vậy? Có phải bản cung dọa ngài sợ rồi không?”
“Tất nhiên là không phải rồi!” Bùi Lãng lập tức đỏ mặt: “Dung nhan khuynh quốc khuynh thành của công chúa khiến hạ quan không dám nhìn thẳng.”
Dù nói như vậy, nhưng trên suốt quãng đường đi, Bùi Lãng đã không ít lần lén nhìn công chúa.
Khi công chúa xuống xe ngựa không vững, Bùi Lãng luống cuống chạy đến đỡ, thậm chí còn quỳ một chân lau bụi trên đôi giày thêu của nàng.
Bùi Lãng, hắn vốn là người cao ngạo.
Lần đầu tiên gặp, ta sống bên cạnh nhà hắn, dù chỉ là một thư sinh nghèo, nhưng hắn luôn giữ được cốt cách.
Hắn cầm cái bánh bao lạnh ngắt vừa nhai vừa đọc sách, còn nói: “Nam tử hán trong lòng không thẹn, bên ngoài không xu nịnh.”
Hắn vốn là người chẳng bao giờ nịnh bợ kẻ quyền thế.
Nhưng vì cái nghèo, vào mùa đông, hắn bị nhiễm lạnh mà không có tiền chữa trị.
Ta đã dùng toàn bộ số tiền bán cá của mình để mời thái y về chữa cho hắn, mua thuốc, mua gà về để hầm canh bổ dưỡng cho hắn.
Khi hắn khỏe lại, hắn đã thề từng chữ một: “Ân cứu mạng này không có gì để báo đáp, Bùi mỗ nếu thi đỗ cao, nhất định sẽ lấy nàng làm thê tử.”
Nhưng ta từ chối.
Người mà ta muốn kết tóc se duyên, nhất định phải là người thật lòng yêu ta.
Ta chỉ thấy Bùi Lãng đáng thương nên đã giúp hắn một chút tiền, sau này hắn có tiền trả lại ta thì hai bên sẽ không còn nợ nần gì nhau nữa.
Nhưng Bùi Lãng không nghĩ vậy.
Từ sau hôm đó, cửa sổ nhà ta thường xuyên xuất hiện những bông hoa dại, thi thoảng còn kèm theo một trang thơ.
Chỉ cần nhìn nét chữ, ta đã biết là của ai rồi.
Vậy mà hắn lại nghĩ mình che giấu rất giỏi, cố ý xuất hiện bên bờ sông nơi ta đánh cá, nhìn trời mây u ám mà bảo hôm nay thời tiết đẹp, hỏi ta có muốn đi dạo quanh bờ sông không.
Hành động ấy làm hắn có phần ngờ nghệch nhưng điều đó lại khiến ta cảm động.
Sau đó mọi chuyện dần trở nên hợp lý.