Mỹ Thanh Mê Hoặc

Chương 2

Tôi sững người, ôi chao, do quá kích động nên tin nhắn thoại chưa chuyển đổi thành văn bản đã được gửi đi.

Thôi xong, thôi xong, trái tim lơ lửng bỗng chốc rơi xuống đáy vực, lạnh như băng.

Tôi đạp tung chăn, ném điện thoại sang một bên và đi ngủ.

Điều không ngờ là tôi lại mơ một giấc mơ rất đẹp về Tiểu Ý.

"Chị à, trên mạng chị không nói như vậy đâu." Tiểu Ý dịu dàng ôm lấy tôi, giọng nói khàn khàn, "Tại sao khi gặp tôi, chị lại lạnh nhạt với tôi như vậy, hử?"

Tôi hoảng hốt vùng dậy.

Không phải chứ. Trong mơ tôi vùng dậy ư?? Con nhóc chết tiệt này, thật mất mặt!

Anh ôm lấy eo tôi, giơ hai tay tôi lên cao, hung hăng cảnh cáo: "Ngoài tôi ra, không được nhìn trai đẹp khác."

?

Thậm chí còn có tính chiếm hữu.

Mơ bình thường tuy đẹp, nhưng mơ kỳ quặc lại thực sự thú vị.

Nhưng tôi thực sự không thể cười nổi, vì bạn cùng phòng đang thúc giục tôi dậy giường.

Nhưng tôi thực sự không thể cười nổi, vì bạn cùng phòng đang thúc giục tôi xuống giường.

"Hứa Khanh Khanh! Hôm nay là thứ Hai! Lớp tám giờ sáng! Điểm danh!"

Lớp 8 giờ sáng, thích hợp hơn cho việc tập thể dục khi bụng đói của các bạn trẻ Trung Quốc.

Vừa điểm danh xong, tôi vội vàng lấy điện thoại ra gϊếŧ thì giờ.

Tôi mở khung chat của Tiểu Ý, trực tiếp gửi cho cậu ấy một phong lì xì.

Sau đó lại gửi một biểu tượng cảm xúc xúc xích màu hồng cười toe toét.

"Tiểu Ý đang làm gì?"

Tôi đợi mãi, đợi đến khi tắt màn hình để nghe giảng mà điện thoại vẫn im bặt.

"Xin lỗi, vừa nãy đi học."

"Oa, cậu cũng học lớp 8 giờ sáng?"

Lần này Tiểu Ý trả lời khá nhanh.

"Ừ"

"Sau khi xem video của cậu ngày hôm qua, tôi đã mơ thấy cậu."

"Mơ thấy gì?"

Đây là chuyện có thể nói được sao?

"Ừm, không tiện nói."

"Kể thêm đi."

Kể thêm nữa thì tôi chẳng khác nào như “l/ộ/t đ/ồ” lang thang trên mạng à.

"Giống như trong video của cậu, rất không đứng đắn."

Sau khi tiết thứ hai kết thúc, cậu ấy gửi một tin nhắn.

Nghe giọng nói rõ ràng của cậu ấy qua tai nghe Bluetooth, tai tôi nóng bừng.

Thú vị?

Tôi... tôi sao?

Thực sự được khen rồi?

Anh bạn này có gu nhỉ.

"Khanh Khanh" Từ Nguyệt kéo tay tôi chỉ về phía xa, "Crush cậu kìa."

?

Tôi nhìn kỹ.

Sầm Ý Bạch hơi cúi người nói chuyện với bạn bè, thỉnh thoảng mỉm cười.

Tên mặt lạnh này khi cười với người khác lại đẹp như vậy.

"Đúng hơn thì là "crush trước đây"." Tôi sửa lại cho cô ấy, "Bây giờ không còn nữa rồi."

Tôi gõ lia lịa cho bạn thân: "Vừa mới nhìn thấy người trong mộng của mình."

Một lúc sau, bên kia hỏi: "Là người nào?"

...

"Cái người tớ tỏ tình mà bị từ chối ấy."

"Bị Sầm Ý Bạch từ chối là bình thường, bỏ đi thôi."