Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một

Chương 31: Đố Kị

“Con nhất định phải đi xin lỗi.”

Giọng nói của mẹ Triệu bình tĩnh đến gần như lạnh lùng, bà biết rõ con gái mình là người kiêu ngạo cỡ nào, nhưng vẫn lãnh khốc ép con gái cúi đầu xin lỗi, “Chuyện này con làm sai, nhưng bản chất không phải là sai lầm lớn, vấn đề tình cảm của tiểu bối, trưởng bối cũng không dễ nhúng tay vào. Hơn nữa con đã chia tay với Tần Hoài Húc, hiện tại Tần Hoài Húc và con cũng không có quan hệ gì, không phải sao?”

“Con là một cô gái, con ở phương diện này tự nhiên yếu thế hơn, con phải tự đắp nặn cho mình thành nạn nhân bị Tần Hoài Húc lừa gạt, tranh thủ sự đồng cảm của bọn họ, làm đẹp hành vi của con, có lẽ con còn có thể vì đồng bệnh tương liên mà có được tình bạn với Quý Tinh Diêu, bởi vì con cũng không thật sự tổn thương cô ta.”

Sắc mặt Chu Kế Nguyệt vẫn rất khó coi, đạo lý này cô hiểu rõ, nhưng cô không cách nào chấp nhận việc đi xin lỗi Quý Tinh Diêu, để cô cúi đầu xin lỗi một người mình đã từng khinh thường, điều này quả thực so với gϊếŧ cô càng làm cho cô khó chịu hơn. Cho dù lần trước xin lỗi Hạ Kiêu cũng không khuất nhục khổ sở như đi xin lỗi Quý Tinh Diêu.

Mẹ Triệu gắt gao nắm chặt tay Chu Kế Nguyệt, “Con nghe chưa? Bây giờ không phải là lúc cho con tùy hứng, con hãy nghĩ đến bản thân, nghĩ đến gia đình mình, trong ngày hôm nay con nhất định phải đi xin lỗi.”

Đồng tử Chu Kế Nguyệt co lại, từ khi cô ta còn rất nhỏ, mẹ chính là dùng ngữ khí như vậy dạy cô ta cách làm một “con gái ngoan”, dạy cô ta cách lấy lòng Chu Trọng Nguy, dạy cô ta từ chỗ Chu Trọng Nguy đạt được lợi ích Triệu gia muốn.

Từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, khi cô ta thuận theo, họ dỗ dành cô ta, nâng cô ta lên. Lúc cô ta kháng cự thì bọn họ mắng cô ta, bạo lực lạnh với cô ta, cô ta so với thân phận là con gái của bọn họ lại càng giống như một công cụ chiếm đoạt lợi ích hơn. Kỳ thật so với ba con Chu Trọng Nguy, Chu Kế Nguyệt càng bài xích ba mẹ ruột của mình.Chu Trọng Nguy và cô ta không có quan hệ huyết thống, cho nên cho dù mang theo mục đích mà đối tốt với cô ta, cô ta có thể chấp nhận được, nhưng ba mẹ ruột của cô ta đối tốt với cô ta lại thẳng thừng xuất phát từ lợi ích nhiều hơn, điều này làm cho cô ta cho dù thế nào cũng không chấp nhận nổi.

Chu Kế Nguyệt vốn tưởng mình lớn lên là có thể thoát khỏi sự khống chế này, nhưng kết quả thì sao? Vẫn như vậy, vẫn như vậy! Cô ta buộc mình phải cúi đầu trước người bản thân ghê tởm, kỳ thật chỉ là sợ Triệu gia bị liên lụy, không thể để cho bọn họ vơ vét được thứ bọn họ muốn mà thôi.

Chu Kế Nguyệt trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác vô lực, cô ta nóng nảy dùng sức hất tay mẹ Triệu ra, đỏ mắt hét lên: “Con biết rồi! Con sẽ đi!”

Mẹ Triệu vẫn không chịu buông tha, “Đợi lát nữa mẹ sẽ cùng con qua đó.”

……

Chu Trọng Nguy nói xong lời chúc mừng sinh nhật với con gái, trong phòng tiệc bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.

Một bồi bàn đẩy cái bánh ngọt thật lớn chừng mười mấy tầng đi tới, bánh ngọt được làm thành một lâu đài đặc biệt xinh đẹp, mỗi một đóa hoa dưới lâu đài bánh ngọt đều giống như thật, bánh ngọt này giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo xinh đẹp.

Lúc này, từ phía sau bồi bàn đẩy xe lại đi ra một vị bồi bàn khác, mọi người lúc này mới phát hiện, trên tay bồi bàn này cầm một hộp quà, anh ta trực tiếp đi tới bên cạnh Chu Trọng Nguy, Chu Trọng Nguy cười tự tay mở hộp quà này ra, chỉ thấy trong hộp đặt một cái vương miện nạm đầy kim cương.

Đại sảnh vang lên tiếng hô nhẹ của khách khứa, chỉ thấy chiếc vương miện nạm đầy kim cương dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng rực rỡ, mà chói mắt nhất chính là viên hồng bảo thạch cỡ chừng ba mươi carat ở giữa vương miện, trên thực tế giá trị của chiếc vương miện này cũng không hoàn toàn nẳm ở viên hồng bảo thạch có chất lượng cực kỳ hiếm thấy này, hiển nhiên có người nhận ra vương miện này là một món đồ cổ ý nghĩa phi phàm.

Nghe nói là 200 năm trước vương miện được vua của một hoàng thất châu Âu nào đó đặt làm ra dành riêng cho công chúa nhỏ được sủng ái nhất lúc bấy giờ, vị công chúa nhỏ này khi còn sống được sủng ái hết sức, khi còn nhỏ được cha mẹ chiều chuộng vô ưu vô lo lớn lên, sau khi trưởng thành gả cho người yêu công tước thanh mai trúc mã, cả đời vui vẻ mỹ mãn, tình yêu của cô ấy với người yêu công tước đến nay vẫn là giai thoại được lưu truyền rộng rãi.

Vương miện của một vị công chúa như vậy không cần nghĩ tất nhiên là giá trên trời, không biết người giàu có số một này là từ khi nào lại lấy được từ đâu, mà hiện tại vương miện tượng trưng cho sủng ái mỹ mãn hạnh phúc này được Chu Trọng Nguy nâng lên trong lòng bàn tay, cẩn thận đội lên đầu công chúa nhỏ được chú ý nhất trên sân, ông tặng không chỉ là vương miện này, càng là ý nghĩa của vương miện tượng trưng cho sự chúc phúc hạnh phúc mỹ mãn.

Tất cả khách khứa đều đang nhìn chăm chú vào một màn này, đại khái tất cả phái nữ giờ phút này đều đang hâm mộ cô gái ở trung tâm trong đám người kia, cô gái được ba mình hết sức cưng chiều kia, thời khắc đó ai mà không muốn trở thành cô ấy chứ.

Quý Tinh Diêu ngẩng đầu, nhẹ nhàng đỡ vương miện trên đầu, cười tươi như hoa, “Cảm ơn ba.”

Cảnh này không biết bị ống kính của ai chụp lại, đăng lên mạng, đêm đó, ảnh Quý Tinh Diêu được đăng tải trên Weibo, tên con gái yêu của người giàu số một cũng lan truyền khắp trên mạng.

Có điều, cái này để nói sau.

Chu Trọng Nguy đội vương miện lên cho Quý Tinh Diêu, nắm tay cô, cùng cô thổi nến, sau đó đến phiên Quý Tinh Diêu ước nguyện.

Quý Tinh Diêu đang muốn nhắm mắt lại, im lặng ước nguyện, Chu Trọng Nguy lại ở một bên dịu dàng nói: “Trực tiếp nói ra, nói cho ba ba nghe. ”

Quý Tinh Diêu nghi hoặc nhìn về phía ông, Chu Trọng Nguy rất ôn hòa nở nụ cười, dùng một loại ngữ khí rất bình thản nói: “Con không cần ước nguyện với thần linh, nguyện vọng của con, ba ba đều có thể thực hiện cho con.”

Trong nháy mắt đó, Quý Tinh Diêu trực tiếp ngây dại.

Cô thập phần không thể lý giải nhìn ba, vì sao ba có thể dùng giọng điệu bình thản như thường nói ra những lời kiêu ngạo cuồng vọng lại khí phách như vậy?

Chu Trọng Nguy nói xong, ánh mắt nhu hòa nhìn con gái, chờ đợi nguyện vọng của cô.

Vẻ mặt của ông rất nhẹ nhàng bình thường, bởi vì ông nói chính là sự thật, với tài lực của mình, cho dù là con gái muốn sao trời, ông cũng có thể mua một chiếc hỏa tiễn tìm cách làm cho được.

Tựa như khách khứa ở đây cũng không có ai hoài nghi lời nói của Chu Trọng Nguy, bọn họ khi nghe Chu Trọng Nguy nói như vậy quả thật bị ông làm cho hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, đúng vậy, Chu Trọng Nguy quả thật chính là có năng lực này.

Không ai bởi vì những lời này cười nhạo Chu Trọng Nguy cuồng vọng, bọn họ chỉ biết ghen tị Quý Tinh Diêu có người ba như vậy.

Chu Trọng Nguy: “Nói cho ba biết, mong muốn của con là gì?”

Quý Tinh Diêu nhìn ba, đột nhiên cảm thấy giờ phút này nhìn qua người ba nho nhã đẹp trai giống như đèn thần Aladdin sẽ thực hiện nguyện vọng của người khác, còn là thần đèn Aladdin có ước nguyện vô hạn.

Quý Tinh Diêu bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, cô mím môi nhẹ nhàng nở nụ cười, mới ngẩng đầu nhìn về phía ba, dưới ánh đèn con ngươi trong suốt phản chiếu ánh đèn pha lê, so với pha lê càng thêm rực rỡ xinh đẹp, cô cười mở miệng, đáy mắt cô một tia tạp chất cũng không có tuyệt đối tinh khiết, giống như sâu trong đáy mắt này ẩn chứa một viên pha lê soi sáng tâm hồn, cô nói, “Nguyện vọng của con là…”

Cũng có khách khứa thử đặt vào thân phận Quý Tinh Diêu, tưởng tượng, nếu như giờ khắc này, là bản thân mình đứng ở vị trí kia, sẽ nói như thế nào?

Muốn có túi xách phiên bản mới nhất?

Muốn một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn?

Muốn có một công ty niêm yết?

Muốn tài sản trị giá hàng trăm triệu?

Muốn máy bay tư nhân?

Muốn một trăm triệu tiền mặt?

Quý Tinh Diêu muốn gì? Cô sẽ đòi món quà sinh nhật gì từ ông bố giàu nhất cả nước?

Ánh mắt Quý Tinh Diêu cong, giọng nói trong trẻo dễ nghe, “Con hy vọng ba và anh trai có thể khỏe mạnh vui vẻ.”

Quý Tinh Diêu nói ra những lời này, trên đại sảnh đều là sửng sốt.

Điều này… Mong muốn này thực sự là …

Nó thực sự đáng ngạc nhiên.

Vì thế mọi người liền nhìn thấy, Chu Thời Tranh đứng ở phía sau Quý Tinh Diêu, thái tử gia Chu thị luôn luôn lạnh lùng nghiêm khắc, mặt sắt vô tình kia, trong nháy mắt Quý Tinh Diêu nói ra đáp án này, hốc mắt thế nhưng đỏ lên. Dường như không muốn bị người ta nhận ra giây phút chật vật, thái tử gia mượn động tác uống rượu che khuất, một ly rượu uống cạn, quay đầu giống như là muốn đi tìm bồi bàn đặt ly, nhưng người lại vụиɠ ŧяộʍ biến mất ở góc ai cũng không nhìn thấy.

Chu Trọng Nguy kinh nghiệm nhiều hơn Chu Thời Tranh rất nhiều, quản lý cảm xúc cũng không phải Chu Thời Tranh có thể so sánh, nhưng dù là như thế, trong nháy mắt nghe được đáp án của Quý Tinh Diêu, ông cũng sửng sốt một chút, sau đó sảng khoái cười to, nhẹ nhàng ôm con gái, “Được, được, ba đồng ý với con.”

Nhưng người ở gần tinh mắt cũng phát hiện, trong nháy mắt ôm Quý Tinh Diêu, ánh mắt Chu Trọng Nguy cũng có chút phiếm hồng.

Chu Trọng Nguy ôm con gái một cái, liền buông cô ra, đứng ở hàng ghế đầu, bạn cũ của Chu Trọng Nguy đều cười nói: “Ai bảo ông sinh được một cô con gái hiếu thảo ngoan ngoãn như vậy chứ.”

“Tiểu tử nhà tôi có thể có một nửa hiếu thuận này, tôi nửa đêm đều có thể cười tỉnh.”

“Trong nhà tôi thiếu con gái, đem con gái của ông cho tôi mượn nuôi đi? Để cho tôi cũng thỏa mãn cùng?”

Chu Trọng Nguy cười mắng, “Hâm mộ thì tự ông đi mà sinh, đừng đánh chủ ý lên con gái tôi.”

Nói đùa vài câu, Chu Trọng Nguy nắm chặt tay Quý Tinh Diêu, cùng nhau cắt bánh ngọt.

……

Tần Hoài Húc cảm thấy hôm nay giống như là nằm mơ vậy, anh ta theo mẹ đến bữa tiệc này, chỉ muốn thông qua bữa tiệc này mở rộng nhân mạch một chút, kỳ thật anh ta cũng không thèm để ý tiểu công chúa Chu thị rốt cuộc là ai, bởi vì chênh lệch tầng lớp quá lớn, căn bản không có qua lại với nhau.

Lý Thu Ngọc trên đường nói thầm một câu, “Dáng vẻ chiều chuộng con gái của Chu Trọng Nguy, thật sự là không có giới hạn, con gái ruột cùng con gái nuôi đúng là không giống nhau, cũng không biết ai lại có phúc khí trở thành con rể của Chu Trọng Nguy. ”

Đại khái là ngẫm lại một chút tình cảnh như vậy, Lý Thu Ngọc phu nhân thở dài một tiếng, “Cho dù là vinh hoa phú quý không lo, cho dù là một tiểu tử nghèo, cũng có thể một bước trở thành đại phú hào, đâu cần gian nan như chúng ta.”

Tần Hoài Húc lúc ấy cũng không đáp lời, bởi vì bàn luận một chuyện vô vọng, căn bản không có ý nghĩa.

Tần Hoài Húc vẫn cảm thấy như vậy, trở thành con rể của nhà giàu số một như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống như vậy, tuyệt đối không thể rơi vào trên đầu anh ta.

Nhưng khi Tần Hoài Húc nhìn thấy Quý Tinh Diêu từng bước đi tới đứng vững vàng bên cạnh Chu Trọng Nguy, Chu Trọng Nguy trịnh trọng giới thiệu với mọi người, đó là hòn ngọc của ông, là con gái út của ông Chu An Duyệt, thế giới của Tần Hoài Húc gần như sụp đổ.

Con gái của người giàu số một là Quý Tinh Diêu, anh ta và Quý Tinh Diêu đã đính hôn, anh ta suýt chút nữa kết hôn với cô, cho nên…

Vị trí của anh ta và trở thành con rể nhà giàu số một thật sự cũng chỉ còn một bước nữa?

Và bị anh ta… tự tay vứt bỏ?

Chuyện này thật quá buồn cười, Tần Hoài Húc gần như muốn cười ra tiếng, chuyện này thật hoang đường, anh ta vì muốn móc nối mối quan hệ với Chu thị mà từ bỏ cơ hội trở thành con rể Chu thị.

Trên thế giới có ai ngu ngốc hơn anh ta nữa không?

Biểu hiện của Lý Thu Ngọc còn kích động hơn Tần Hoài Húc rất nhiều, bà ta kinh hô một tiếng bịt miệng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tần Hoài Húc, “Đó không phải là Quý Tinh Diêu sao? Cô ta làm sao có thể là con gái của Chu Trọng Nguy?”

Tần Hoài Húc sầm mặt, nếu anh ta biết lúc trước làm sao có thể vứt bỏ cô chứ?

Lý Thu Ngọc nhớ tới dáng vẻ quyết tuyệt lúc trước ngăn cản Tần Hoài Húc và Quý Tinh Diêu ở bên nhau, hiện tại quả thực hối hận muốn chết, lúc trước nếu không phải bà ta ngăn cản, nói không chừng Quý Tinh Diêu đã cùng con trai mình kết hôn, người giàu nhất kia tìm được con gái, cũng không thể phủ nhận mối hôn nhân này, con trai bà ta liền danh chính ngôn thuận trở thành con rể Chu thị, đến lúc đó tài chính, nhân mạch, tin tức, hạng mục còn không phải muốn bao nhiêu liền có bao nhiêu, tội gì còn phải như bây giờ vì một hạng mục nhỏ cầu cạnh người xung quanh, còn tự mình chạy đến Đức ở lâu như vậy?

Lời phản đối lúc trước còn phảng phất ở bên tai, ‘Chỉ cần mẹ còn sống, tuyệt đối không cho phép người phụ nữ kia bước vào cửa Tần gia chúng ta!’ ‘Mẹ không cho phép, không đồng ý,’ ‘Nhà chúng ta sẽ không cần loại con dâu như vậy’… Lý Thu Ngọc chỉ hận không thể quay trở lại hung hăng tát bản thân hai cái, hiện tại hối hận thối cả ruột.

Lý Thu Ngọc cảm thấy rất mất mặt, nhưng vẫn khó xử nói: “Con trai, con… Con và cô ta còn khả năng nào nữa không?”

Tần Hoài Húc cười nhạo một tiếng, không trả lời.

Lấy thân phận hiện tại của cô, Chu Trọng Nguy tự nhiên tìm cho cô người có điều kiện tốt nhất, mà anh ta, phỏng chừng ngay cả điều kiện cơ bản nhất cũng không lọt vào được.

Lý Thu Ngọc đại khái cũng nghĩ đến, “Nhưng cô ta không phải rất yêu con sao? Hai người bên nhau ba năm, có nền tảng tình cảm, điều này là người khác không thể so sánh. Cho dù Chu Trọng Nguy không đồng ý, chỉ cần Quý Tinh Diêu muốn ở bên con, vẫn có hy vọng.”

Tần Hoài Húc không nói gì, chỉ nhìn Quý Tinh Diêu ở giữa đám người, nhưng trên thực tế, anh ta cũng nghĩ như vậy. Vốn dĩ, cho dù không biết thân phận Quý Tinh Diêu, cho rằng cô là cô nhi, anh ta cũng vốn định làm hòa với cô sau đó cưới cô, anh ta yêu cô, cho dù không có những điều kiện bên ngoài kia.

Giữa đám người, Quý Tinh Diêu đã cắt xong bánh ngọt, sau đó xe bánh ngọt bị đẩy xuống, do bồi bàn cắt chia ra.

Quý Tinh Diêu thì vẫn ở tại chỗ, chuẩn bị cho phần tiếp theo của bữa tiệc này, vũ hội.

Cô là thọ tinh hôm nay, nhân vật chính của buổi tiệc này, đương nhiên do cô nhảy mở màn.

Cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, đứng dưới ánh đèn pha lê, ánh đèn nhảy nhót trên người cô, cô đẹp như tiên nữ vừa từ trên trời xuống, ánh mắt của tất cả đàn ông trẻ tuổi đều nhịn không được bị cô hấp dẫn.

Ở đây không có người đàn ông độc thân trẻ tuổi nào không muốn làm bạn nhảy của Quý Tinh Diêu, nhưng bạn nhảy của Quý Tinh Diêu chỉ có thể có một, đến tột cùng người may mắn nào có thể trở thành bạn nhảy của cô đây?

Phái nam rục rịch, Tần Hoài Húc cũng rất động lòng, nếu hôm nay anh ta có thể ở giữa đại sảnh dưới sự chú ý của tất cả mọi người khiêu vũ với cô, tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ tên anh ta.

Lý Thu Ngọc đẩy Tần Hoài Húc về phía Quý Tinh Diêu một chút, ý bảo anh ta nhanh chóng đi qua.

Tần Hoài Húc sửa sang lại quần áo, đi về phía Quý Tinh Diêu ở giữa đại sảnh.

Mấy tháng không gặp, cô trở nên xinh đẹp hơn, chiếc váy màu trắng này rất thích hợp với cô. Tần Hoài Húc nhìn Quý Tinh Diêu, hy vọng cô có thể nhìn thấy anh ta trong đám người, sau đó chọn anh ta.

Tầm mắt Quý Tinh Diêu quả thực vẫn dừng lại trong đám người, cô giống như đang tìm người, trái tim phái nam không khỏi bắt đầu đập thình thịch, cô sẽ chọn ai đây?

Không biết là đàn ông tò mò, phụ nữ cũng rất tò mò, họ tò mò nhìn, mong chờ.

Tần Hoài Húc cảm giác tầm mắt Quý Tinh Diêu rơi ở bên này, cô nhất định nhìn thấy anh ta, vì thế trái tim Tần Hoài Húc nhanh chóng nhảy dựng lên, chưa từng đập nhanh như vậy, cô muốn chọn anh ta sao?

Nghĩ như vậy, Tần Hoài Húc đi về phía trung tâm bước chân nhanh hơn, ngay khi anh ta sắp đến vòng tròn trung tâm, lại bị một bồi bàn ngăn lại.

Đại bộ phận khách khứa ở đây đều biết, kỳ thật bữa tiệc này cũng không giống như bề ngoài nhìn vào, cho dù tất cả khách khứa đều ở bất kỳ vị trí nào trong hội trường, nhưng trên thực tế tầng lớp ở đây rất rõ ràng, Quý Tinh Diêu chính là ở vị trí đỉnh cao nhất của tất cả tầng lớp và vòng tròn này, đàn ông có thể tiếp cận cô tất nhiên đều trải qua lựa chọn kỹ càng, lại cực kỳ cẩn thận nghiêm khắc, những người muốn tùy tiện xông qua làm càn đối với Quý Tinh Diêu, đều sẽ bị những người nhìn qua chỉ là đang phục vụ đồ ăn nhẹ, trên thực tế đều là bồi bàn xuất thân từ công ty vệ sĩ chuyên nghiệp mang đi.

Nhưng Tần Hoài Húc không biết.

Anh ta bị hai bồi bàn ngăn cản, không thể tiến thêm một bước nữa, trơ mắt nhìn khu vực trung tâm được chú ý, một người đàn ông cực kỳ anh tuấn chậm rãi thong dong đi đến bên người Quý Tinh Diêu, đứng trước mặt cô, khom lưng hôn lên tay cô.

Đồng tử Tần Hoài Húc trong nháy mắt co rút lại, anh ta gắt gao trừng mắt nhìn một màn kia, trong lòng anh ta la hét, cô nên đẩy anh ta ra! Đẩy anh ta ra!

Nhưng chỉ thấy Quý Tinh Diêu nhìn người đàn ông kia, cười ngọt ngào, chủ động bám lấy vai hắn ta, trong tiếng nhạc chậm rãi vang lên, cùng hắn nhảy điệu nhảy duy nhất tối nay.

Tần Hoài Húc gắt gao nhìn chằm chằm vào giữa sàn nhảy, ghen tị đến phát điên.