“Nhưng mà tôi thấy cậu không giống beta, nhìn thế nào cũng không giống.” Bạch Nguyên Sam nói, “Cậu vẫn chưa phân hóa mà, tôi có nghe nói chuyện phân hóa muộn. Kiểu Omega cấp cao đó.”
Thời Hữu nghe vậy cúi đầu xuống.
Cậu cũng hy vọng mình là omega, không phải beta, không nhạy cảm với pheromone như vậy, tìm người đồng điệu lại khó khăn, khó khăn lắm mới gặp được pheromone có thể cảm nhận và cực kỳ thoải mái, nhưng người đó lại lạnh lùng như mùa thu muộn.
Hơn nữa nghe nói AO còn có thể hấp dẫn lẫn nhau, đến gần Lục Dĩ Thừa sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nhưng hiện tại cậu vẫn nên ngoan ngoãn làm beta của mình thôi.
Hai tiết học trôi qua rất nhanh.
Thời Hữu thu dọn đồ đạc, định cùng Bạch Nguyên Sam đi ăn tối.
Tan học, giảng đường bị tắc nghẽn là chuyện bình thường, bên ngoài còn đang mưa, nhưng hôm nay rõ ràng là tắc nghẽn quá mức.
Đám đông đứng ở cửa lớp, không biết đang xem gì, cũng không chịu đi tiếp.
Sau đó, cậu nghe thấy có người gọi “Thời Hữu đến rồi!”.
Chỉ một câu nói đó, ánh mắt của những người đang hóng chuyện liền đổ dồn về phía Thời Hữu và Bạch Nguyên Sam.
Thời Hữu: !
Nói không sợ hãi là không thể, nhưng điều cậu lo lắng bây giờ không phải là việc này.
Quả nhiên, nghe thấy tên Thời Hữu, một alpha cao lớn bước ra từ phía sau đám đông, đứng chặn trước mặt cậu.
Hàn Tiêu: “Hữu Nhi.”
Thời Hữu: “………”
Ghê tởm!
Không ngờ Hàn Tiêu thật sự bay từ nước ngoài về, còn cố tình đến lớp học của Thời Hữu chặn cậu.
Hàn Tiêu trông cũng khá đẹp trai, tóc mái lưa thưa che khuất lông mày, dáng vẻ ôn hòa, nhưng lại toát ra vẻ trà xanh.
Alpha thuộc tính trà xanh.
Bị đá cũng đáng đời.
Hàn Tiêu nhìn Thời Hữu, mỉm cười nói: “Bên ngoài đang mưa, tôi đưa em về nhé.”
“Không cần.” Thời Hữu từ chối.
Xung quanh vây đầy người đang hóng chuyện, Hàn Tiêu coi như không thấy, như cố tình vậy, nói trước mặt mọi người: “Không sao đâu Hữu Nhi, em không cần ngại.”
Thời Hữu kéo áo, nói: “Tôi không ngại.”
Giọng cậu vốn mỏng manh, dù cố gắng hạ thấp giọng và nói bằng giọng tức giận, vẫn mang theo ba phần mềm mại.
Hàn Tiêu mỉm cười.
Anh ta biết Thời Hữu ngoan ngoãn, tính tình tốt, ở nơi đông người sẽ quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Hàn Tiêu muốn dỗ dành cậu trước, chuyện sau đó có thể tính tiếp, nhưng ngay sau đó ánh mắt anh ta rơi vào chiếc ô trong tay Thời Hữu.
Ô Pasotti đen vàng hình sư tử, phiên bản giới hạn toàn cầu.
Người sở hữu chiếc ô này, Hàn Tiêu chỉ có thể nghĩ đến một người, đó là Lục Dĩ Thừa.
Trong mắt Hàn Tiêu lóe lên một tia cảm xúc, rất nhanh lại khôi phục như thường, dịu dàng nói: “Là tôi không tốt, tỏ tình online không đủ chính thức, nên tôi đã đặc biệt bay về đây.”
Dừng lại một chút, anh ta chuyển giọng: “Nhưng Hữu Nhi, em rõ ràng không thích Lục Dĩ Thừa, lại bịa ra anh ta để chọc tức tôi, chẳng phải là em sai sao.”
Không khí tại hiện trường như đông cứng lại.
Bạch Nguyên Sam đứng bên cạnh nghe không nổi nữa, tên alpha ngu ngốc này là sao vậy, người ta đã từ chối tỏ tình rồi còn cố đổ lỗi cho người ta.
Cậu ta đột nhiên rất lo lắng cho Thời Hữu, với tính cách ngoan ngoãn của cậu, chắc chắn lại bị dắt mũi.
Bạch Nguyên Sam nuốt nước bọt, muốn kéo Thời Hữu đi trước khi mọi chuyện trở nên ầm ĩ.
Nhưng không ngờ, người bên cạnh đột nhiên bước lên một bước, chỉ thẳng vào mũi đối phương mắng: “Anh có bị điên không! Đồ tự luyến!”
Bạch Nguyên Sam: “?”
Đám đông hóng chuyện: “?”
Hàn Tiêu: “……???”
Lúc này, Thời Hữu nhíu mày, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ vì tức giận, giống như một chú mèo bị chọc giận xù lông.
“Ai thích anh chứ! Đừng có đổ chuyện bị người ta đá lên đầu tôi! Có thể lắc não cho đều rồi hãy nói chuyện với tôi được không!”
Beta xinh đẹp tức giận đến mức phát điên, nếu cậu là omega, thì sự dao động pheromone sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người xung quanh.
Hàn Tiêu cũng ngây người.
“Anh có nghe hiểu tiếng người không! Tôi chính là thích Lục Dĩ Thừa, chính là thích anh ấy thích anh ấy thích anh ấy! Liên quan gì đến anh chứ!”
Thời Hữu hét xong, thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại đỏ thêm một bậc.
Cậu mím môi, không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, trong sự im lặng đáng sợ xung quanh, cậu quay đầu bỏ đi.
Nhưng khi cậu quay người, lại đâm sầm vào lòng một người.
Vì Thời Hữu cúi đầu, quay người gấp, không chú ý đường đi nên đã va phải.
Cậu cứ nghĩ sẽ rất đau, nhưng bất ngờ lại mềm mại, ấm áp.
Cảm giác là nhiệt độ mà nấm nhỏ sẽ thích, hay nói cách khác là sự va chạm rất dễ chịu trong ngày mưa.
Cậu như vùi vào cơ ngực của ai đó.
Thời Hữu ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rất hợp với ngày mưa, mùi hương của gỗ thông.
Nấm nhỏ vội vàng ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Dĩ Thừa.