23
Cố Thanh Từ ôm ngực, cảm giác đau đớn của việc moi t.i.m lăng trì, những năm này hắn đã quá quen thuộc.
"Cố thế tử ngài không sao chứ?" Hạ nhân lo lắng nhìn hắn biến sắc.
Thầm nghĩ, Cố thế tử cùng vợ cả ly hôn, lại c.h.ế.t đi yêu tỳ cùng hài tử, những năm này sống được không ra người không ra quỷ, mắt thấy tiểu tướng quân thành thân, đại khái lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cố Thanh Từ nói không nên một câu, ráng chống đỡ lấy thân thể, bước nhanh chạy về phía hỉ đường Tần gia.
Cũng may hôn lễ còn chưa bắt đầu.
Hắn xông vào hỉ phòng của Tân nương.
Nha hoàn bà tử loạn thành một bầy: "Thế tử gia, ngài không thể đi vào!
"Ngài muốn cướp dâu cũng không được đâu, nàng là tướng quân phu nhân!
"Người tới, mau tới đây, Cố thế tử lại phát bệnh, điên dại!"
Cố Thanh Từ cái gì cũng không thèm để ý, không quan tâm người khác ngăn cản, người khác dùng ánh mắt gì nhìn hắn.
Hắn chỉ biết là, không thể lại buông tay, bỏ lỡ nàng!
......
Cố Thanh từ xông vào, thân hình bạch y, lung lay sắp đổ.
Ta nghe được động tĩnh, thở dài một hơi, trở lại hoàng thành, gả cho Tần Dục, ta cũng muốn qua ngày này, sẽ cùng hắn gặp nhau.
Dứt khoát xốc khăn cô dâu lên, nói với nha hoàn: "Các ngươi lui xuống trước đi, ta cùng Cố thế tử có mấy lời muốn nói."
Cố Thanh từ nhìn thấy mặt của ta xong, đột nhiên khẽ giật mình, mặt hắn tái nhợt, chỉ có một đôi con ngươi đen nhánh là sáng, lại cất giấu hung lệ cuồn cuộn.
Thân thể hắn đột nhiên nghiêng về phía trước, hắn vịn bàn, từ hàm răng tràn ra máu.
"Nàng lừa ta ba năm!" "Ta không có lừa ngươi, Sơ Nguyệt đã chết, ta là phu nhân Tần Dục, ta tên La Nguyên."
Đáy mắt hắn, tựa hồ muốn nhỏ máu.
Nhưng trước đó, nước mắt lại rơi xuống.
Lảo đảo đi đến trước mặt ta, hắn lửa giận bừng bừng kích động: "Nàng còn muốn gạt ta!"
Hắn vươn tay cánh tay, giữ chặt eo của ta, lực đạo rất lớn, thịt dán sát thịt, xương dán xương, muốn đem ta dung nhập trong m.á.u thịt hắn.
Nhìn hắn gầy thế này nhưng lực đạo trên tay, lại lớn đến đáng sợ.
Ta dùng hết toàn lực cũng không tránh thoát.
"Ngươi buông tay! Ta không phải người ngươi muốn tìm!"
Hắn rất quen vén lên vạt áo của ta, lộ ra xương quai xanh có một nốt ruồi son.
Hắn đã từng nhìn qua rất nhiều lần.
Lúc tình ý triền miên, cũng hôn qua chỗ này, trong mắt hắn giờ đây nó đã thành thành chứng cứ chứng minh thân phận của ta.
Hắn đỏ hồng mắt, rơi lệ nhìn ta gào thét: "Ngươi chính là nàng, nàng biết ta vì nàng tóc trắng, vì nàng hoà ly, vì nàng chiêu hồn...... Vì nàng làm nhiều chuyện như vậy.
"Nàng còn không chịu trở lại bên cạnh ta, thế mà còn muốn mang theo con của ta, khác gả người khác!
"Sơ Nguyệt, trên đời còn có ai tâm địa ác độc hơn nàng không?"
Ta nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn chằm chằm hắn khóc đỏ mắt: "Thế tử gia, muốn ta trở về, tiếp tục sinh con cho người ta làm thuốc, làm thϊếp thất cho ngươi, nhìn ngươi cùng tiểu thư ân ái trăm năm sao?
"Thật có lỗi, ta làm không được...... Cho nên ta chạy trốn, cũng không muốn trở về."
Ta câu nói này, như là đao, đ.â.m vào tim hắn.
Hắn đau đến nhíu chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt, giống như một tầng băng nổi tuyết trắng.
Phần môi lại nôn ra một ngụm máu tươi.
Lốm đốm lấm tấm, vấy lên bên trên áo cưới uyên ương của ta.