Sơ Nguyệt

Chương 5

5

Bởi vì ta không có mang thai.

Thuốc của Kiều Doanh, chậm chạp không có tin tức.

Cùng ngày, nàng ngã bệnh, thân thể sốt cao.

Cố Thanh từ Từ bên ngoài trở về, trực tiếp tiến viện tử của Kiều Doanh

Kiều Doanh có bệnh tim, sợ sống không lâu, chuyện nàng ta không sinh được con, vẫn là truyền ra ngoài, truyền đến tai Hầu phu nhân.

Hầu phu nhân cùng ngày, đưa hai mỹ tỳ tới, lưu lại làm ấm giường cho thế tử.

Ta vốn nên thở phào.

Vậy là ta không cần hầu hạ Thế tử mỗi đêm nữa rồi.

Nhưng thân thể ta vẫn căng thẳng như cũ, ở bình phong cách bên trong thư phòng, tiểu thư mời tới hai nữ y kiểm tra thân thể cho ta.

Các nàng băng lãnh ánh mắt chế giễu, cười lạnh: "Đều không phải hoàng hoa khuê nữ gì, còn trèo lên giường nam tử rồi, bày ra bộ dạng nhăn nhó như thế là cho ai xem?"

"Nằm trên đó!"

Ta chịu đựng sự mỉa mai ấy mà đau nhói.

Chỉ là khoảng cách qua một tấm bình phong.

Kiều Doanh khóc thút thít, tiếng nói yếu đuối thỉnh thoảng truyền đến.

Ta nhịn không được, nghiêng nghiêng ánh mắt.

Vừa lúc trông thấy mái tóc uốn lượn của nàng, rúc vào trong n.g.ự.c Cố Thanh Từ. Xuyên thấu qua tấm bình phong gấm Tứ Xuyên, mặt của nàng hiện ra vẻ ôn nhu trắng như đồ sứ, không có một tia huyết sắc.

Tựa như một đóa hoa lê.

Nàng nhẹ giọng khóc: "Thanh Từ là ta vô dụng, thân thể ta ốm yếu liên lụy chàng, không thể cho lo cho gia đình kéo dài hương hỏa. "Ta vốn muốn Sơ Nguyệt sinh hạ hài tử cho chàng, Sơ Nguyệt sạch sẽ, nàng theo ta lớn lên, ta coi nàng như muội muội......Bà mẫu đã đưa thông phòng tới thì, Thanh Từ, chàng nạp các nàng đi."

Cố Thanh Từ ôm đầu vai của nàng, ôm rất chặt, hai người thân mật vô cùng.

Hắn lên tiếng nói, là thanh âm ôn nhu khàn khàn ta chưa từng được nghe qua, mang theo đau lòng: "Ta không nạp thϊếp.

"Doanh Doanh đừng nói những lời ngốc nghếch như thế, ta không muốn người khác, ai cũng không muốn!"

"Sơ Nguyệt thì sao?" Kiều Doanh nằm ở đầu vai hắn, nhẹ giọng hỏi.

Cơ hồ không do dự hắn nói: "Nàng ta chỉ là nha hoàn trong phủ ta thôi, ta sẽ cho ban thưởng cho nàng ta không ít, đủ nàng ta nửa đời sau không lo, rồi đưa nàng ta rời đi......"

Cố Thanh Từ tính toán như vậy như vậy, trên mặt Doanh Doanh càng ôn nhu hơn.

"Doanh Doanh tại sao người bị bệnh lại là nàng chứ?

"Ngoại trừ nàng, ta ai cũng không muốn chung đυ.ng...... Nếu như trên đời thật sự có phép thuật, đưa bệnh của nàng truyền đến trên thân kẻ khác, ta không tiếc giá nào cũng muốn để sức khoẻ nàng tốt hơn”.

Kiều Doanh cười yếu ớt lên tiếng, chạm trên môi của hắn: "Thanh Từ, chàng nói những lời ngốc nghếch quá!"

Cố Thanh Từ bưng thuốc tới, ngồi tại bên cạnh nàng, nhẹ dỗ dành nàng uống thuốc.

"Ngoan, uống hết mới có thể khoẻ hơn."

Kiều Doanh làm nũng, có chút thở dài một tiếng: "Đắng quá, không có m.á.u đầu tim làm thuốc, bệnh của ta cũng không khỏi được."

Cố Thanh Từ nắm chặt cổ tay của nàng, thả lại trong chăn, thanh âm bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn: "Doanh Doanh nàng còn có ta, ta sẽ trị khỏi bệnh của nàng."

Hắn nói đến thuốc, là con của chúng ta.

Ta mang thai cốt nhục, trong mắt hắn chỉ là một dược liệu không hơn không kém, mới có thể nói ra miệng không chút áy náy như vậy.

Tim ta bỗng dưng nhói một cái, dày đặc đau nhức, giống như đang bị trùng gặm nhấm.

Ta không biết sự sỉ nhục khi kiểm tra thân thể hay là lời nói của Thế tử gia kia làm cho ta khó chịu nữa.

Nếu quả thật có phép thuật. Đại khái, hắn sẽ không chút do dự để cho ta tiếp nhận bệnh của tiểu thư, mà không phải nhọc lòng nghĩ cách để cho ta thay thế tiểu thư sinh hạ hài tử.