Thẩm Úc đang ngủ say trên ghế sofa, chiếc áo ngủ xộc xệch để lộ ra vòng eo thon thả. Có lẽ hơi lạnh, nên hai chân cậu co ro lại. Ánh đèn bất ngờ bật sáng khiến cậu khẽ rêи ɾỉ nhưng không thức giấc. Gương mặt bầu bĩnh bị chiếc gối ép méo mó, khóe miệng còn dính một chút nước miếng.
Cố Anh Nghệ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Thẩm Úc đang ngủ say, đi thẳng vào phòng ngủ. Nhưng vừa bước vào, hắn đã tức giận hét lên: "Dì Trần!"
Tiếng hét của Cố Anh Nghệ làm Thẩm Úc giật mình tỉnh giấc. Cậu chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy dìTrần vội vã chạy đến phòng Cố Anh Nghệ.
Thẩm Úc vội vàng xỏ dép đi theo sau. Vào đến phòng ngủ, cậu thấy Sài Sài không biết đã mở cửa ban công từ khi nào, bây giờ đang cắn chiếc qυầи ɭóŧ có in logo của Cố Anh Nghệ nghịch ngợm trên giường.
Thẩm Úc ngây người, không thể tin vào mắt mình. Cậu vội chạy ra ban công kiểm tra, hóa ra là Sài Sài đã tự cậy cửa!
Cậu quên khóa cửa rồi!
Cố Anh Nghệ mặt mày tái mét, giận dữ hỏi dì Trần: "Ai cho dì mang con chó này vào nhà?"
Dì Trần phân trần: "Thưa cậu, tôi không biết con chó này từ đâu ra. Chiều nay tôi đi chợ mua thức ăn, trên đường gặp bạn cũ nên về muộn một chút, con chó này không phải di tôi mang vào nhà."
Cố Anh Nghệ hiểu nhầm chị Trần, Thẩm Úc vội ôm lấy con chó xuống giường, sợ hãi mà liếc mắt nhìn Cố Anh Nghệ, lắp bắp nói: "Sài Sài là của em, không phải của dì ấy."
Nghe nói con chó là của Thẩm Úc mang vào, vốn dĩ Cố Anh Nghệ đã vì không thể không về nhà mà không vui, giờ lại càng như đổ thêm dầu vào lửa. Hắn cố nén cơn giận sắp bùng nổ, nghiến răng nói với Thẩm Úc: "Bây giờ, ngay lập tức, mang con chó đó ra ngoài cho tao."
Thẩm Úc trợn tròn mắt không thể tin nổi, ôm chặt Sài Sài, cố chấp nói: “Sài Sài mới khỏi bệnh, ngoài trời lạnh lắm, không được... không được ném ra ngoài.”
“Vậy thì cút ra ngoài với con chó của mày đi!”
Ngay giây tiếp theo, Thẩm Úc cùng con chó bị Cố Anh Nghệ túm cổ áo ném ra ngoài cửa.
Đối với người mà hắn buộc phải cưới, Cố Anh Nghệ không hề có chút thương hại nào.
Thẩm Úc ôm Sài Sài đứng trước cửa, đôi dép lê đã rơi lại bên trong khi bị ném ra. Bên ngoài là một mùa đông lạnh giá, gió cắt da cắt thịt như những con dao nhỏ. Thẩm Úc chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, rời khỏi không khí ấm áp trong nhà ra ngoài trời lạnh buốt, cậu run rẩy không ngừng. Cậu gõ cửa, môi tím tái lắp bắp gọi: “Chồng ơi, Úc Úc lạnh quá!”
Dù Thẩm Úc có gọi thế nào, Cố Anh Nghệ cũng làm ngơ. Cậu lạnh đến nỗi không chịu được nữa, ôm chặt Sài Sài nép vào góc tường. Từ khe hở dưới cửa, một luồng khí ấm áp len lỏi chui ra. Cậu đặt Sài Sài vào vị trí ấm áp nhất, đôi chân trần đã tê cóng, không ngừng hà hơi vào lòng bàn tay để sưởi ấm.
Một lúc sau, cửa hé mở, dì Trần ôm một chiếc chăn dày và một bình nước nóng đến cho Thẩm Úc. Dì nói: “Cậu chủ, bây giờ ông chủ vẫn đang giận lắm, tôi để cửa cho cậu, lát nữa cậu vào nhà sau nhé. Tôi mang chăn và bình nước nóng đến cho cậu giữ ấm đã.”