Nhận được cuộc gọi của Thẩm Chi Hằng, Thẩm Úc tưởng rằng chú chó đã khỏi bệnh, cậu vui mừng reo lên: “Cha ơi!”
Thẩm Chi Hằng đáp: “Con ra mở cửa cho cha.”
Thẩm Úc không nhịn được hỏi: “Cha, Sài Sài đã khỏe lại rồi ạ? Cha mang em ấy, đến đây rồi phải không?”
Giọng điệu của Thẩm Chi Hằng có phần không kiên nhẫn: “Khỏi rồi, mau ra mở cửa.”
Nghe tin Sài Sài đã khỏe lại, Thẩm Úc vui mừng quên cả việc đi dép, cậu vội vàng chạy ra mở cửa lớn của biệt thự.
“Cha, chú Lý!”
Thấy Thẩm Úc đi chân trần, Thẩm Chi Hằng khẽ nhíu mày, trong lòng càng thêm khinh thường đứa con ngốc này. Ông ta lạnh lùng trách mắng: “Cha đã dạy con như thế nào rồi? Giờ con đã là con trai của nhà họ Thẩm, phải luôn chú ý đến hình ảnh của mình.”
Thẩm Úc hai tay để sau lưng, cúi đầu nhìn xuống đôi chân trần, ngượng ngùng co rút các ngón chân tròn trĩnh: “Con xin lỗi ba, con quên mất.” Nói xong, cậu vội vàng nhìn vào chiếc túi xách mà thư ký đang cầm.
Sài Sài nhận ra chủ nhân, liền sủa vang hai tiếng.
Thẩm Úc muốn đến lấy túi xách nhưng bị Thẩm Chi Hằng ngăn lại: “Đợi đã, cha có vài điều muốn nói với con.”
“Cha ơi! Sài Sài ở trong túi lâu quá sẽ khó chịu lắm!”
Thẩm Chi Hằng không đồng ý, ông ta hỏi Thẩm Úc: “Tối qua Cố Anh Nghệ có về nhà không?”
Nghe nhắc đến Cố Anh Nghệ, Thẩm Úc nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, gương mặt trắng hồng của cậu ửng đỏ như trái táo chín. Thẩm Úc cúi đầu, ngón tay bối rối vò vạt chiếc áo, giọng nói nhỏ đến mức không nghe rõ: “Chồng... chồng con... tối qua có về ạ.”
Thẩm Chi Hằng cúi xuống, nhìn thấy dấu hôn trên cổ của Thẩm Úc, trong lòng thầm hiểu mọi chuyện. Ông ta bắt đầu dạy dỗ Thẩm Úc một cách đầy ẩn ý: "Ừm, cha biết rồi. Con nhớ lời cha dặn, nếu có ai hỏi gì thì con cứ nói là mình bị đập vào đầu nên không nhớ gì hết, nghe chưa?"
Thẩm Úc rất ngây thơ, trong suy nghĩ của cậu, nói dối là điều sai trái. Cậu phản bác: "Úc Úc không bị thương đâu cha. Cha dạy Úc Úc nói dối là không đúng!"Thấy con trai mình ngây thơ đến mức cố chấp như vậy, Thẩm Chi Hằng muốn trở mặt. Ai mà muốn cưới một đứa ngốc như vậy về làm con dâu chứ? Nếu không phải vì nó là anh em sinh đôi với Thẩm Triều, lại trùng hợp là Thẩm Triều gặp tai nạn và vẫn chưa tìm thấy thi thể, thì ông ta đời nào chịu đưa một đứa ngốc vào nhà họ Cố.
Thật là xui xẻo!
Để che giấu sự thật, ông ta nói với mọi người rằng Thẩm Triều bị tai nạn xe hơi nên bị tổn thương não, dẫn đến mất trí nhớ. Chỉ có nhà họ Cố và Cố Anh Nghệ mới biết sự thật. Cuộc hôn nhân giữa hai nhà Thẩm và Cố là một giao dịch có lợi cho cả hai bên, vì vậy khi ông ta quyết định dùng Thẩm Úc thay thế cho Thẩm Triều, ông cụ nhà họ Cố đã đồng ý ngay.
Không muốn phí lời với một kẻ ngốc, Thẩm Chi Hằng trực tiếp đe dọa Thẩm Úc: “Nghe cho rõ đây, nếu không làm theo lời cha thì cha sẽ vứt con chó của con đi!”
Thẩm Úc chưa bao giờ nói dối, cậu không muốn làm vậy nhưng trước lời đe dọa của cha, cậu đành phải đồng ý. Cậu nắm lấy tay áo của Thẩm Chi Hằng, nài nỉ: “Con biết rồi cha, cha đừng vứt Sài Sài.”
Thấy Thẩm Úc đã ngoan ngoãn nghe lời, Thẩm Chi Hằng mới hài lòng trả lại con chó cho cậu, rồi vỗ đầu cậu một cái giả vờ yêu thương: “Nhớ kỹ đấy, đừng làm phiền tới cha.”