Nói ra cũng là tình cờ, lúc ăn cơm, Trịnh Khai Trình đã dùng điện thoại đặt phòng tại Cẩm Đình. Anh ta là thành viên của Cẩm Đình, thế là nhân viên kia cũng nhanh chóng nhận ra Trịnh Khai Trình.
Nhìn sang Đàm Cửu Thu, trong mắt cậu ta đã có sự thông hiểu.
— Trịnh Khai Trình thường xuyên dẫn những cậu trai trẻ đến đây thuê phòng. Thêm vào đó, anh ta có ngoại hình không tồi, tài sản cũng khá, nên khá nổi tiếng trong nội bộ Cẩm Đình.
Nhân viên nhờ đồng nghiệp tiếp đãi vị khách mình đang dẫn, rồi nhanh chóng bước đến: "Thưa anh Trịnh, xin mời theo tôi."
Lúc này Trịnh Khai Trình đã bình tĩnh lại đôi chút. Anh ta cũng không muốn tiếp tục mất mặt ở sảnh, lại thấy Đàm Cửu Thu nhìn trái nhìn phải như có ý định bỏ chạy, trong lòng tức giận, anh ta nắm chặt cổ tay Đàm Cửu Thu, lạnh lùng nói: "Chúng ta lên phòng trước."
Qua sắc mặt của Trịnh Khai Trình, Đàm Cửu Thu cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân khiến độ hảo cảm với mình của anh chàng về không có lẽ là do chính cậu. Thêm vào đó, cậu nhận ra từ khi vào khách sạn, luồng yêu khí nồng đậm kia đã biến mất.
Không có yêu khí, cậu cũng không thể xác định vị trí của con yêu quái đó. Đành phải tạm thời kiềm chế, ngoan ngoãn gật đầu, đỡ Trịnh Khai Trình theo nhân viên lên lầu.
Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng xung quanh: "Anh chàng đẹp trai kia khỏe ghê, còn đẩy được cả cửa."
"Phản ứng của anh ấy cũng nhanh quá, nếu không thì anh mặc vest kia đã xui xẻo rồi."
"Đúng vậy, sau này đi qua cửa xoay phải cẩn thận một chút."
...
Vào thang máy không còn người khác, nhân viên lại lên tiếng: "Thưa anh Trịnh, có cần tôi gọi bác sĩ cho anh không?"
"Không cần." Trịnh Khai Trình không bị thương, nói đúng hơn là anh ta chặn cửa lại chứ không phải bị cửa kẹp - cửa xoay chưa kịp dùng lực kẹp thì đã bị Đàm Cửu Thu đẩy ra.
Tất nhiên, "tổn thương" lớn nhất của anh ta là tinh thần bị một cú sốc đủ nặng.
Đàm Cửu Thu nghe vậy, vui vẻ nói: "Anh Trịnh không sao, thật tốt quá."
Hệ thống âm thầm quan sát, liên tục lật trắng mắt.
Trịnh Khai Trình phức tạp liếc nhìn cậu, nhìn khuôn mặt đó, cơn giận dịu bớt, đột nhiên hỏi: "Sao em lại khỏe thế?"
"Bởi vì..."
Hệ thống sợ cậu bỗng dưng nói hớ "vì tôi là yêu quái", vội vàng lên tiếng: [Cậu cứ nói là lớn lên ở vùng núi, sinh ra đã khỏe.]
Đàm Cửu Thu nói y như vậy.
Độ hảo cảm +3
Trịnh Khai Trình "ồ" một tiếng, nói: "Không tệ."
Cuối cùng thanh máu cũng không còn là số không, Đàm Cửu Thu yên tâm, thấy bản thân nên chu đáo hơn, nên cậu lại ân cần hỏi: "Anh Trịnh, anh còn chóng mặt không?"
3 điểm hảo cảm vừa tăng lên lại biến mất trong nháy mắt.
Đàm Cửu Thu: "???"
Trịnh Khai Trình nghiến răng, anh ta không trả lời Đàm Cửu Thu, nhưng giơ tay bóp trán, dùng động tác này để thể hiện với Đàm Cửu Thu rằng mình không khỏe, rồi quay người đối diện với gương trong thang máy, chỉnh lại tóc tai và quần áo rối bời.
Nhân viên nhìn mũi nhìn miệng, coi như mình trong suốt.
Bầu không khí hơi ngượng ngùng, dĩ nhiên, Đàm Cửu Thu không cảm nhận được điều đó.
Trịnh Khai Trình không khỏe không muốn nói chuyện, cậu chu đáo không nhìn chằm chằm, chỉ tò mò quan sát thang máy.
Thang máy trong khách sạn 7 sao khác với những thang máy cậu từng thấy, bên trong không chỉ có gương, mà còn treo vài giỏ đựng kẹo và đồ ăn vặt.
Tay Trịnh Khai Trình đang chỉnh áo vest khựng lại, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng nhìn chằm chằm vào Đàm Cửu Thu qua gương, phát hiện ánh mắt của Đàm Cửu Thu liên tục liếc nhìn đồ ăn vặt trong giỏ.
Mắt hơi nheo lại.
Vài giây sau, anh ta đưa tay lấy một nắm kẹo từ giỏ đưa cho Đàm Cửu Thu, tay kia xoa đầu Đàm Cửu Thu, dịu dàng nói: "Vừa rồi anh quên cảm ơn em, nếu không nhờ em cứu, anh đã bị thương rồi."
Đàm Cửu Thu vui vẻ nhận lấy kẹo mà mình không dám lấy, càng cảm thấy Trịnh Khai Trình chu đáo và dịu dàng, vô cùng hài lòng.
"Anh Trịnh yên tâm, lần sau em cũng sẽ cứu anh." Cậu nghiêm túc nói.
Trịnh Khai Trình: "..."
Còn muốn có lần sau???