"Lộ trưởng lão, sao ngươi còn chưa đi?" Vân Sùng nhướng mày, thầm nghĩ chẳng lẽ tên này cảm thấy quá xấu hổ, không muốn gặp ai nữa?
"Tông chủ, ngài còn chưa thả Khốn Tiên Thằng ra mà." Lộ trưởng lão đen mặt.
Ông ta cũng muốn đi lắm chứ!
Tông chủ: "..."
Vân Sùng ngẩn người, ông nhìn Khốn Tiên Thằng trong tay mình, cuối cùng cũng thả người ra.
tuy Lộ trưởng lão có mười tám vị đạo lữ, nhưng dù sao cũng không làm chuyện gì có lỗi với tông môn, trói đến Tàng Kiếm Các khoảng thời gian này đã coi như ông công báo tư thù rồi.
Không có cách nào, ai bảo người này lớn như vậy rồi còn bắt nạt tiểu cô nương chứ?
"Lộ trưởng lão vẫn nên về nhà giải quyết chuyện tình cảm cá nhân đi." Vân Sùng nheo mắt lại, chậm rãi thu hồi Khốn Tiên Thằng.
Nghe vậy, sắc mặt Lộ trưởng lão rất đặc sắc.
...
Buổi tối sau khi trở về, Lan Nguyệt đang định ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông leng keng của hệ thống.
Nàng lập tức giật mình, lập tức bật dậy khỏi giường. Mỗi lần xuất hiện âm thanh này có nghĩ là việc hóng chuyện của nàng đã thu đủ năng lượng, tu vi của nàng lại có thể tăng lên rồi!
[Lan Nguyệt: Quần chúng hóng chuyện sơ cấp
Tu vi: Luyện khí tầng sáu
Hạt dưa hiện có: 365
Có thể chuyển hóa thành linh lực: 165
Có chuyển hóa tu vi không?]
[Lưu ý: Năng lượng này có thể dùng để chuyển hóa tu vi, các chức năng khác đang chờ khám phá.]
"Chuyển hóa chuyển hóa, đương nhiên chuyển hóa!"
Hạt dưa này tương đương với năng lượng mà nàng thu được khi hóng chuyện, có thể dùng để chuyển hóa thành tu vi.
Ở Tu chân giới có gì quan trọng hơn tu vi chứ? Nếu tu vi không cao, nàng chỉ có thể mãi là một nhân vật phụ nhỏ bé, muốn nằm thằng cũng không nằm thằng được.
Cho nên mục tiêu hiện tại của Lan Nguyệt chính là hóng hết chuyện của tam giới, cố gắng tăng tu vi, để bản thân có thể thuận lợi nằm thằng!
Đợi đến khi hơn một trăm hạt dưa này đều chuyển hóa thành công, chỉ nghe thấy một tiếng ba động nhỏ, tu vi của nàng đã đến Luyện Khí tầng bảy.
Làm xong tất cả, nàng hài lòng nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau.
Linh Nguyệt Phong.
Lan Nguyệt đang nằm mơ, trong mơ có một bé con không nhìn rõ hình dạng cụ thể cho nàng hai cái tát, nàng lập tức bị giật mình tỉnh giấc.
Không ngờ sau khi tỉnh lại, trên mặt thật sự có cảm giác mát lạnh, mơ hồ còn có cảm giác bị chạm vào.
Lan Nguyệt: "????"
Rốt cuộc là ai nhân lúc nàng ngủ đến tát nàng? Rốt cuộc là ai thất đức như vậy?
Đợi đến khi tầm nhìn của nàng dần dần rõ ràng, liền thấy trước mặt mình dựng một thanh trường kiếm màu trắng bạc.
Ngân Tuyết yên lặng dựng ở đó, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
Lan Nguyệt nhìn chằm chằm thanh cổ kiếm này hồi lâu, cũng không thấy đối phương có bất kỳ rung động nào.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của nàng, trường kiếm màu trắng bạc còn chủ động lại gần, chui vào lòng nàng.
"Hẳn là nằm mơ." Lan Nguyệt dụi mắt, nàng cảm thấy hẳn là mình ngủ quá lâu, xuất hiện ảo giác rồi.
Kiếm linh mèo nhỏ đáng yêu như vậy, sao có thể có ý đồ xấu chứ, cho dù có, cũng chỉ muốn gọi mình dậy thôi!
"Đi đi đi, chúng ta đi luyện ngự kiếm phi hành, sau này ta cũng là người có xe riêng rồi!" Lan Nguyệt hưng phấn ôm Ngân Tuyết chạy ra ngoài.
Tiểu thuyết Tu Tiên Trường Sinh Lộ này và thiết lập của các tiểu thuyết tu tiên khác không giống nhau, Luyện Khí kỳ đã có thể luyện tập ngự kiếm phi hành, chuyện này quả thực còn đẹp hơn cả ngồi trên chổi bay!