Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 23

Dù sao ông ta cũng không muốn ở cùng với mấy người này nữa, vội vàng dặn dò câu cuối cùng: "Tàng Kiếm Các chọn kiếm không giống với Nhiệm Vụ Đường, đến lúc đó các ngươi cứ dùng tâm cảm ứng, kiếm khí hữu linh, có linh kiếm nguyện ý đi theo các ngươi thì mới có thể mang nó đi."

[Chỉ cần có linh kiếm nguyện ý đi theo là có thể mang đi, vậy nếu tất cả linh kiếm đều muốn đi theo ta thì phải làm sao?]

Lan Nguyệt còn chưa bắt đầu chọn kiếm đã có chút lo lắng, đến lúc đó rốt cuộc nên chọn linh kiếm nào thì tốt đây?

Lúc trước khi nữ chính chọn kiếm, đại bộ phận linh kiếm trong Tàng Kiếm Các đều muốn đi theo nữ chính.

Tuy nàng không bằng nữ chính, nhưng ít nhất cũng phải có năm sáu thanh kiếm nguyện ý đi theo chứ?

Vậy đến lúc đó chẳng phải phát tài rồi sao!

"Chỉ có thể chọn một thanh linh kiếm!" Bạch Mi trưởng lão nghiến răng nghiến lợi bổ sung.

Ông ta trấn giữ ở đây lâu như vậy, cũng không có mấy người có thể khiến tất cả linh kiếm rung động.

Còn muốn mang hết đi, nằm mơ đi!

Lan Nguyệt nghe xong thì có chút tiếc nuối.

Xem ra cái số của mình không phát được rồi, không sao, có thể có được một thanh linh kiếm, nàng đã mãn nguyện.

Có một thanh linh kiếm làm phương tiện di chuyển, dù gì cũng nhanh hơn suốt ngày chạy bộ.

May mà tiếng lòng này của nàng rất mơ hồ, không bị hệ thống truyền ra ngoài, nếu không Bạch Mi trưởng lão càng tức chết.

Người khác chọn linh kiếm giống như chọn đạo lữ vậy, ước gì tỉ mỉ lựa chọn, sau khi lấy được thì nâng niu như bảo bối, dùng đủ loại linh khoáng thạch quý giá nuôi dưỡng.

Còn ngươi muốn linh kiếm chỉ vì muốn một phương tiện di chuyển!

May mà Bạch Mi trưởng lão không nghe thấy, thậm chí còn dặn dò ở đó.

"Lan Nguyệt, ngươi cũng đừng nghĩ nữa, linh kiếm của ngươi đã được chuẩn bị sẵn rồi, không có lựa chọn nào khác!"

"Đi về phía bên phải, thanh kiếm trong cùng của Tàng Kiếm Các chính là kiếm chuẩn bị cho ngươi!"

Bạch Mi trưởng lão dặn dò xong, cũng không nói thêm lời nào, cứ thế vội vàng biến mất.

Ba người trong sơn động cứ thế trơ mắt nhìn vị trưởng lão này biến mất, sau đó nhìn nhau.

"Chúng ta đi tìm linh kiếm?" Lê Bạch ho khan một tiếng, đề nghị.

Hai tiểu cô nương kia đương nhiên gật đầu, bọn họ đến đây vì linh kiếm, đương nhiên phải nhanh chóng đi tìm.

Nhưng vừa đi, Lan Nguyệt vừa cảm khái trong lòng.

[Tuy Bạch Mi trưởng lão ở bên ngoài nuôi mười tám vị đạo lữ, mỗi ngày thay đổi cách thức gặp gỡ các đạo lữ, chơi rất đa dạng, nhưng ông ta quả thật là người tốt!]

Tặng nhiều linh thạch như vậy, cả tháng nàng không cần phải lo nữa rồi!

Ùm!

Trong sơn động có đá rơi xuống hồ nước, mấy người còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười truyền đến từ phía trên.

Lan Nguyệt vừa rồi còn đang hóng chuyện lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát, nàng sợ đến mức cả người run rẩy.

[Trời ạ, chẳng lẽ gặp quỷ rồi à? Tu chân giới cũng có quỷ à?]

Tiếng lòng này của nàng truyền ra ngoài, hai người đang đi đường cũng không nhịn được mà lại gần nhau hơn.

Lê Bạch kỳ thật cũng có chút sợ hãi, nhưng hắn là Đại sư huynh, vì vậy vẫn ưỡn ngực, ra vẻ ta ở đây các muội đừng sợ.

Vân Hy không sợ lắm, nàng ấy từ nhỏ đã thấy không biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn trong hậu viện.

Theo nàng ấy thấy, lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ.